Cậu bé chỉ biết là lần trước Tô Hạo Trần đến nhà họ, ánh mắt mà cậu lộ ra khi nhìn đám em trai rất đáng sợ.
Là ánh mắt vô cùng chán ghét.
“Được rồi, em nghe lời anh” Hạ Bảo luôn đối với Hạ Lăng nói gì nghe nấy: “Anh ăn khoai tây không? Em đi lấy cho”
“Ăn!
Hạ Bảo lại chạy đi.
Hạ Lăng ăn xong vi cá nướng trong tay liền ném xương vào thùng rác bên cạnh, vừa quay đầu lại thì bắt gặp Tô Hạo Trần đang đi đến.
“Hạ Lăng, cậu đi lấy chút khoai tây, cháu ăn không?” Trên mặt Tô Hạo Trần mang theo nụ cười lấy lòng.
Hạ Lăng dối lòng từ chối: “Cháu ghét ăn khoai tây nhất”
Tô Hạo Trần cúi đầu cười cười: “Hạ Lăng, hình như cháu có thái độ thù địch rất lớn với cậu thì phải.
Nếu cậu có làm gì đắc tội cháu thì cháu cứ nói ra đi, cậu sẽ sửa lại”
Hạ Lăng nhìn Tô Hạo Trần, đột nhiên lộ ra nụ cười vô hại tựa như một thân sĩ nhỏ, hơn nữa dáng dấp phấn nộn khiến cho người ta chỉ muốn ôm về nhà nuôi dưỡng.
“Cậu suy nghĩ nhỉ Cậu nhóc thay đổi sắc mặt nhanh như trở trời rồi”
Tô Hạo Trần bị nụ cười của Hạ Lăng làm lóa mắt, đột nhiên cảm thấy mình không nhìn ra được cảm xúc của đối phương.
Hạ Lăng lại bỏ thêm một câu: “Nghe nói cậu sẽ cùng đi đến căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm.
Cháu nhắc nhở trước, khắp nơi trên đảo đều là cơ quan, cậu phải cẩn thận đấy”
Dùng giọng điệu non nớt vô hại cảnh cáo nhưng lại khiến cho người ta không dám khinh thường.
Hạ Lăng nói xong liền lướt qua người Tô Hạo Trần đi đến chỗ mọi người.
Tô Hạo Trần xoay người nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của Hạ Lăng, khóe miệng lộ ra ý cười, cắn một miếng khoai tây trong tay: “Thú vị.”
Đại gia đình ngồi quây quần ở nơi nướng thịt.
Lục Đồng Quân bị cha lôi kéo uống rượu, kính mỗi người ba chén, tới lui mấy vòng đã