Về đến phòng.
Lục Đồng Quân đau đầu, đưa tay vỗ vỗ cái trán.
“Cha, cha nằm xuống trước đi” Hạ Lăng giúp Lục Đồng Quân cởi giày, sau đó đi rót chút nước.
Lục Đồng Quân tựa vào đầu giường, nhận lấy chén nước uống xong mới hơi tỉnh lại chút, nói: “Hạ Lăng, con xuống dưới ăn chút gì đi, cha chợp mắt một lát”
Hạ Lăng đứng ở bên cạnh giường muốn nói lại thôi: “Cha này, cha thực sự dự định để cho cậu cùng lên đảo sao? Đó chính là tổng bộ trung tâm của Bóng Đêm đó, dù sao cậu cũng là con của Lệ Quốc Phong, mà ông ta lại là thủ lĩnh Thiên Dạ.
Bóng Đêm và Thiên Dạ trước nay vẫn luôn bất hòa”
Vừa nghe vậy, trong mắt Lục Đồng Quân lóe lên một tia mừng rỡ, Hạ Lăng chỉ mới có sáu tuổi thôi đã có thể suy nghĩ chu toàn đến vậy.
Lục Đồng Quân cười võ võ bả vai Hạ Lăng, ẩn ý nói một câu: “Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Con trai, xem ra cha có thể nghỉ hưu sớm vài năm rồi”
Hạ Lăng khó hiểu: “Cha?”
“Đi đi, cha chợp mắt một lát, con đi chơi với các ông nội đi.
Lần này hai