~~~
Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mát mẻ thoải mái.
Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong một màn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sót lại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy.
Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng một mảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc.
Thời gian vẫn còn rất sớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của Nhất Trung Sơ Thành.
Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệt tinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹt vào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn.
Nam sinh đi ngang qua vô tình liếc đến gương mặt đang ngẩng lên của Thịnh Thanh Khê, bỗng cả người ngẩn ra.
Gương mặt thanh thuần của thiếu nữ với đôi mắt hạnh nhân đen láy ngập nước, vài tia sáng nhỏ vụn trong ánh mắt mang theo ý vị dịu dàng mềm mại, đôi môi nhỏ đỏ thắm dưới chiếc mũi tinh tế của Thịnh Thanh Khê dường như là tia sáng duy nhất dưới bầu trời tối tăm u ám này.
Hơn nữa, nhìn thật ngoan.
Thật giống con mèo nhỏ trắng như tuyết thường xuyên lẻn vào từ cửa sau trường, xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Nam sinh vô thức nuốt nước miếng, khi định thần lại thì còn đâu bóng dáng cô gái trước mặt, những gì có thể nhìn thấy chỉ có đồng phục xanh và trắng hỗn loạn.
Cậu ta nghi ngờ gãi gãi đầu, mới sáng ra, chắc hẳn là còn chưa tỉnh ngủ.
—
Tòa Hành chính, phòng giáo vụ.
Chủ nhiệm giáo dục ở Nhất Trung là một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, gọi Triệu Thư Nguyệt.
Bà ấy rất chú trọng bề ngoài của chính mình, từ từng sợi tóc cho đến đôi giày trên chân đều lộ ra ý vị tế nhị.
Bình hoa trên bàn được cắm một bó hoa tươi mới, bên cửa sổ đặt một chậu xương rồng múp míp xinh đẹp, thoạt nhìn toàn bộ văn phòng không dính một hạt bụi.
Đây là người sống có nhiệt huyết tràn trề với cuộc sống.
Triệu Thư Nguyệt cúi đầu đọc tư liệu của Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê bất động thanh sắc mà thu lại ánh mắt, cô bấm bấm đầu ngón tay, cái thói quen này phải sửa.
Triệu Thư Nguyệt nâng mắt nhìn qua Thịnh Thanh Khê một cái, gương mặt trang điểm tinh xảo không biểu tình, nhưng giọng điệu rất dịu dàng: "Tôi họ Triệu, em có thể gọi tôi là cô giáo Triệu.
Vừa rồi tôi đã xem qua tư liệu của em, trong đó không nhắc đến thành tích ở sơ trung, nhưng dù em đi đâu thì với em cũng là trường học tốt nhất.
Tuy hiệu trưởng đã đồng ý cho em chuyển trường, nhưng tôi vẫn muốn hỏi em một chút, tại sao em lại đến Nhất Trung?"
Vì sao lại đến Nhất Trung?
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thư Nguyệt, giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lời nói ra lại khiến cho người đối diện đã quen phong ba bão táp ngơ ngẩn cả người, cô chậm rãi nói:
"Người em thích ở Nhất Trung."
Triệu Thư Nguyệt còn chưa kịp nói tiếp, bên ngoài cửa đã truyền đến âm thanh cổ quái cùng với đó là tiếng mắng: "Mẹ nó,cậu đè lên tôi rồi.
Cút cút cút, cút xa tôi một chút."
Sắc mặt Triệu Thư Nguyệt khẽ biến, bà đứng lên: "Em chờ tôi một phút."
Nói xong liền bước qua Thịnh Thanh Khê đi đến cửa văn phòng, Thịnh Thanh Khê quay đầu lại, trong nháy mắt cửa mở cô liền đối diện với hai cặp mắt tò mò.
Nhưng ngay sau đó cửa đã đóng lại.
Ngoài cửa.
Triệu Thư Nguyệt xoa xoa ấn đường, bất đắc dĩ giương mắt nhìn hai tên nhóc trước mặt, không chút khách khí nói: "Vừa mới vào học đã tới phòng giáo vụ tìm tôi báo danh? Nói đi, lần này lại có chuyện gì?"
Hà Mặc cùng Tạ Chân liếc nhìn nhau, ngay sau đó Hà Mặc dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tạ Chân bên cạnh, ý bảo cậu nói mau.
Tạ Chân là một nam sinh mập mạp gần 200 cân, bị Hà Mặc đẩy như vậy thịt trên người rung lên hai tầng.
Cậu ho nhẹ một tiếng, hỏi dò: "Cô Triệu, không phải thời điểm cuối kỳ trước cô bảo bọn em đầu kỳ này đến gặp cô sao? Này...!chẳng lẽ cô quên rồi?"
Triệu Thư Nguyệt được Tạ Chân nhắc nhở mới lại nhớ đến việc này, bà ấy hoàn toàn bị cô gái nhỏ ở bên trong làm cho choáng váng, nhất thời quên mất.
Bà cau mày suy nghĩ trong chốc lát: "Trước tiên các em ở đây chờ tôi một lát, đợi khi tôi gọi đến các em thì đi vào.
Nếu không kịp giờ học có thể về lớp học trước, ngày đầu vào học không nên đến muộn."
Hai người vội gật gật đầu: "Cô Triệu, cô cứ bận trước đi."
Chờ Triệu Thư Nguyệt vào trong đóng cửa lại, hai người họ mới ghé đầu thì thầm.
Tạ Chân: "Mặc tử, vừa rồi cậu có nhìn thấy không? Bên trong có tiên nữ!"
Hà Mặc: "Tôi không có mù!"
Tạ Chân: "Vậy vừa rồi cậu có nghe tiên nữ đó nói gì không?"
Hà Mặc: "Tôi cũng không có điếc!"
Tạ Chân: "Cũng thật là ác liệt, cậu nghĩ xem người tiên nữ thích là ai?"
Hà Mặc: "Tôi làm sao biết được!"
Lúc Hà Mặc và Tạ Chân còn đang ở ngoài cửa cãi cọ, Triệu Thư Nguyệt cũng đã đi đến ghế ngồi xuống một lần nữa.
Bị hai người kia chen ngang một hồi, lúc này đây bà đã bình tĩnh lại, nhìn cô gái nhỏ trước mặt chậm rãi nói: "Vậy em đến Nhất Trung là vì...?"
Thịnh Thanh Khê nhìn Triệu Thư Nguyệt, giải thích: "Em không tính toán yêu đương ở cao trung.
Chỉ bởi nguyên nhân nào đó, em...!em muốn ở gần cậu ấy một chút, em sẽ không mang đến rắc rối cho trường học, em sẽ tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình."
Triệu Thư Nguyệt hơi dừng ánh mắt, bà vừa xem qua tư liệu của Thịnh Thanh Khê.
Có lẽ do hoàn cảnh trưởng thành nên nữ sinh này thành thục hơn so với bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Mọi thứ đều đã tự mình suy nghĩ cẩn thận chu đáo, không phải là loại tâm lý bồng bột.
Rốt cuộc nếu là những học sinh khác được giáo viên hỏi tại sao lại chọn trường này, đều sẽ nói là thích trường.
Vậy mà nữ sinh đứng trước mặt lại thẳng thừng nói là trong trường có người mình thích.
Triệu Thư Nguyệt ẩn ẩn có loại cảm giác vi diệu.
Nếu hiệu trưởng đã đồng ý, Triệu Thư Nguyệt cũng không suy tính đến quá nhiều việc khác.
Bà ấy dặn dò nói: "Em ở lớp 11.6, ở ngoài cùng phía bên phải tầng 3.
Chủ nhiệm lớp em họ Tưởng, phụ trách dạy môn Toán, em có thể đến văn phòng của thầy ấy để nhận đồng phục và sách vở, văn phòng ở ngay đầu lối lên cầu thang."
Thịnh Thanh Khê nhẹ giọng nói cảm ơn bà: "Cảm ơn cô."
Triệu Thư Nguyệt gật đầu: "Được rồi, vậy em đi đi.
Sau khi ra ngoài không cần đóng cửa."
Thịnh Thanh Khê chậm rãi đi về phía cửa, thân thể hiện giờ thật sự còn rất non nớt, cô đã dùng một khoảng thời gian để điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Cô phải tận lực làm mình giống với chính mình năm 17 tuổi.
Thịnh Thanh Khê, 17 tuổi, đối với cô mà nói, quá xa vời.
Sau khi Thịnh Thanh Khê mở