~~~
Trên đường chạy màu đỏ, ở phía xa xa một bóng dáng mảnh mai dẫn đầu chạy phía trước.
Sân bóng rổ cách đó không xa, trong thời gian nghỉ giữa trận đấu.
Tạ Chân đầu đầy mồ hôi nhìn đến Thịnh Thanh Khê không biết mệt mỏi chạy trên đường băng, cậu thở gấp nói: "Không phải chứ, tiên nữ đã chạy mấy vòng rồi?"
Hà Mặc ngẫm nghĩ: "Hai mươi phút đã trôi, tôi nhìn thấy tiên nữ vẫn luôn chạy đều, ít nhất cũng 3500m rồi đi.
Sau khi chạy xong sẽ không mất sức à?"
Tạ Chân chắp tay: "Đúng là quá hung tàn."
Lâm Nhiên ngửa đầu uống nốt nửa chai nước còn lại, hầu kết lên xuống, những giọt mồ hôi trong suốt lăn dài theo thái dương, chớp mắt đã biến mất vào trong cổ áo anh.
Cánh tay gầy hữu lực của thiếu niên hơi dùng sức đem chai nước rỗng ném vào thùng rác, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lâm Nhiên dõi mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê, lúc này trừ những người trên sân cỏ đá bóng, cả sân chạy chỉ còn một mình cô.
Tóc đuôi ngựa đong đưa theo động tác của cô, tiết tấu hô hấp cũng không hề rối loạn.
Thể lực cô ấy thật tốt tốt, xem ra hàng ngày đều có chạy bộ.
Nhưng nhìn sắc mặt cô có vẻ không được thoải mái, ấn đường trắng nõn giữa mày hơi nhăn lại.
Lâm Nhiên không tiếp tục nhìn cô, anh xoay người đi đến chỗ Tạ Chân và Hà Mặc, nhưng đi được nửa đường thì anh dừng bước.
Sắc mặt tối tăm không rõ, không biết suy nghĩ cái gì.
Hà Mặc cùng Tạ Chân đột nhiên nghe thấy Lâm Nhiên thấp giọng mắng một câu, sau đó xoay người đi đến sân chạy.
Hà Mặc thiếu chút nữa phun nước: "Nhiên ca đang làm gì vậy?"
Tạ Chân thở phì phò không đáp lại, ngơ ngác nhìn Lâm Nhiên chặn trước mặt Thịnh Thanh Khê trên đường băng.
Hôm nay ánh nắng không quá gay gắt, từng ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Trước đây, Thịnh Thanh Khê thích nhất là chạy bộ trong thời tiết thế này, nhưng hôm nay cô lại không được thoải mái cho lắm.
Bởi vì cô không thay áo lót vận động, môn học này sáng nay mới được thông báo, vì vậy cô không có chuẩn bị trước.
Thịnh Thanh Khê dự định chạy xong vòng này sẽ nghỉ ngơi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Lông mi của cô như thấm đẫm mồ hôi, làm cô không thể nhìn rõ người trước mặt là ai.
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mơ hồ.
Cô cho rằng người đứng đó sẽ rời đi, nhưng người đó vẫn như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Thanh Khê lệch sang đường chạy bên cạnh, nhưng khi đi qua người kia, cô đã bị cản lại.
Cô ngơ ngác, cách ánh nắng và gió nhẹ cô có thể ngửi được hương vị trên người người đó.
Hương cỏ cây khô ráo có vị ngọt nhẹ, nhưng ngửi kỹ thì dường như là mang theo một mùi hương của diên vĩ, là một mùi hương vô cùng có tính xâm lược.
Hôm đó lúc ôm anh ở cổng trường cũng là mùi hương này, chẳng qua mùi hương hôm nay có chút phai nhạt.
Bởi vì khi anh chơi bóng đã cởi áo khoác đồng phục.
Thịnh Thanh Khê nghĩ, đây có lẽ là mùi hương từ tủ quần áo của Lâm Nhiên.
Cô chớp chớp mắt muốn rũ bỏ những giọt mồ hôi trên mi mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Nhiên.
Cô dựa vào cảm giác gọi tên anh: "Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô một lát, ngữ điệu anh có chút lạnh nhạt: "Đến đây."
Sau khi ném xuống hai chữ này Lâm Nhiên liền đi về phía sân bóng rổ, Thịnh Thanh Khê hít sâu một hơi, mới lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi.
Cô chạy chậm theo phía sau Lâm Nhiên.
Chờ khi cô theo sau đến sân bóng rổ, mới phát hiên ra có vài nam sinh cao lớn trong sân bóng đều đang lén nhìn cô, như là bọn họ sợ Lâm Nhiên, không dám quang minh chính đại nhìn cô.
Lâm Nhiên gọi cô đến đây nhưng không để ý đến cô, Thịnh Thanh Khê đành phải đứng vào một góc để tránh ảnh hưởng bọn họ chơi bóng.
Lúc Lâm Nhiên trở về sân thì liếc nhìn Hà Mặc một cái, Hà Mặc vô cùng thức thời đem một chai nước còn nguyên đi đến chỗ Thịnh Thanh Khê.
Khi cậu cười rộ lên có thể thấy được hàm răng trắng tinh đều tăm tắp: "Bạn học tiên nữ, uống chút nước đi, ngồi nghỉ một lát."
Thịnh Thanh Khe đưa tay nhận lấy nước trong tay Hà Mặc, cô nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
Hà Mặc vò vò đầu chạy nhanh như chớp.
Thịnh Thanh Khê cầm nước không được bao lâu thì hiệp hai của trận bóng đã bắt đầu, cô nghĩ sau trận đấu Lâm Nhiên có gì đó muốn nói với mình, nên ngoan ngoãn ngồi trong sân bóng chờ anh chơi xong.
Trước kia Thịnh Thanh Khê không biết xem bóng rổ, nhưng sau khi làm việc thường xuyên giao lưu thể thao giữa các tổ.
Cô xem nhiều liền hiểu được một chút, không giống khi đi học xem không hiểu.
Lâm Nhiên chơi ở vị trí hậu vệ, vị trí này thường là nơi tổ chức những đợt tấn công giả của đội.
Anh cần đem bóng truyền từ phía sau chuyền đến phía trước cho đồng đội.
Nhưng đối thủ rõ ràng xem Lâm Nhiên là đối tượng công kích, luôn có ít nhất hai người kèm bên cạnh Lâm Nhiên ngăn cản động tác của anh, kề kề như hình với bóng.
Thịnh Thanh Khê có hơi mất tập chung, cô nhìn chằm chằm giày chơi bóng của Lâm Nhiên.
Đời trước cô từ Lâm Yên Yên mới biết được, Lâm Nhiên thích nhất là giày chơi bóng và xe phân khối lớn.
Màu da của anh trắng hơn so với người khác, mắt cá chân được giày chơi bóng bao bọc lấy, lộ ra cơ bắp căng chặt ở cẳng chân, bên trong chứa lực đạo vô cùng mạnh mẽ.
Đêm đó cô đã cảm nhận được.
Lúc này Lâm Nhiên bị hai người vây quanh, động tác đập bóng trong tay không ngừng.
Làm một động tác giả đã dễ dàng lừa qua một người, anh chạy lên phía trước, vẫn còn người chặn trước mặt anh.
Một bước cũng không nhường.
Biểu tình Lâm Nhiên vẫn luôn lãnh đạm không đổi, trong lúc nhất thời người khác không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Hà Mặc ở góc đối diện hô lên: "Nhiên ca, ở đây!"
Bỗng nhiên Lâm Nhiên hơi ngửa thân mình, hai chân nhón lên, bóng rổ như là muốn truyền đến chỗ Hà Mặc.
Hậu vệ đối thủ theo bản năng nhảy lên muốn ngăn cản Lâm Nhiên chuyền bóng.
Nhưng Lâm Nhiên dùng sức đè eo, dồn lực lên thân trên xoay sang một hướng khác.
Anh không chuyền bóng, mà là muốn tự mình ném quả 3 điểm.
Quả bóng rổ rời khỏi tay Lâm Nhiên, vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên không trung rồi bay chính xác vào rổ.
Một quả 3 điểm hoàn hảo.
Đôi mắt Lâm Nhiên nhiễm chút ý cười, chạy đến đập tay với Hà Mặc một cái.
Tầm mắt của Thịnh Thanh Khê vẫn luôn dán trên người Lâm Nhiên, không chỉ Lâm Nhiên, mà mọi người trong sân bóng rổ đều nhìn ra được.
Cô không mang ánh nhìn chia cho người nào khác, mà chỉ an tĩnh nhìn Lâm Nhiên.
Sau quả vào rổ cuối cùng của Lâm Nhiên thì trận đấu cũng kết thúc, tiếng chuông tan học cũng theo đó