~~~
Mười giờ đêm.
Lâm Nhiên thay xong quần áo đi xuống phòng khách.
Anh mặc một thân quần áo màu đen, tóc đen vẫn còn mang theo hơi nước ẩm ướt, áo thun màu đen và quần thể thao màu đen, dưới chân đi một đôi giày chơi bóng màu trắng đắt đỏ, trên cánh tay còn vắt một cái áo khoác.
Không biết hai cô gái nhỏ đang nói chuyện gì, hai cái đầu ghé vào nhau thì thầm không dứt.
Ánh mắt Lâm Nhiên trầm tĩnh, anh lặng yên không tiếng động chăm chú nhìn Thịnh Thanh Khê rất lâu.
Cuối cùng anh gọi tên cô: "Thịnh Thanh Khê."
Cô gái nhỏ vừa rồi còn đang cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tóc đen nhu thuận rũ trên vai, con người trong suốt sạch sẽ mang theo một tia ỷ lại, sắc mặt vừa rồi còn tái nhợt đã hồng hào hơn một chút.
Lâm Nhiên trầm giọng nói: "Đưa cậu về nhà."
Anh vừa nói vừa đi ra cửa, đầu ngón tay thon dài câu lấy chìa khóa xe máy.
Lúc đi đến cửa anh lại nói thêm: "Lâm Yên Yên, có thể đi ngủ trước khi anh trở về không?"
Lâm Yên Yên gật đầu: "Được ạ, em lập tức đi ngủ đây.
Ba ba nói về sau bảy giờ tài xế sẽ đến đón, nên bảy giờ kém mười em sẽ ra ngoài đợi, em sẽ không ngủ muộn đâu."
Lâm Nhiên dặn dò cô bé: "Khóa cửa cẩn thận."
Khi hai người nói chuyện, Thịnh Thanh Khê cũng đã đi đến cạnh cửa, cô quay đầu lại vẫy vẫy tay chào Lâm Yên Yên.
Lâm Yên Yên không biết nhớ đến cái gì, vội vàng chạy vào trong phòng bếp.
Sau đó một hồi tiếng vang truyền ra, Lâm Yên Yên cầm một hộp kẹo sữa chạy đến trước mặt Thịnh Thanh Khê, cô bé nhảy nhót nói: "Chị ơi, loại kẹo này ăn rất ngon."
Thịnh Thanh Khê vừa định duỗi tay nhận lấy, thì một cánh tay đã nhanh hơn lướt qua sườn mặt cô, Lâm Nhiên đã cầm lấy kẹo trước.
Thịnh Thanh Khê vươn tay xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Lâm Yên Yên, cô cười nói: "Cảm ơn Yên Yên nha."
Lâm Yên Yên chớp chớp mắt với cô, nhỏ giọng nói: "Chị đừng quên ước định của chúng ta đó nha."
Thịnh Thanh Khê cũng nhỏ nhẹ đáp lại cô bé: "Sẽ không quên."
Lâm Nhiên in lặng đứng một bên, chờ hai người nói chuyện xong anh mới đem áo khoác vắt ở cánh tay đưa đến trước mặt Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê thấy thế còn hơi ngơ ngẩn, cô chần chờ hỏi: "Lâm Nhiên, cậu muốn tôi mặc giúp cậu sao?"
Lâm Nhiên: "......?"
Vật nhỏ này sao lại không hiểu phong tình như vậy?
Anh nhăn mày nói: "Quay người lại, duỗi tay ra.
Đây là áo cho cậu mặc."
Thịnh Thanh Khê muốn nói để tự mình mặc, nhưng nhìn đến sắc mặt nặng nề của Lâm Nhiên đành im lặng mà nuốt mấy chữ này xuống.
Cô ngoan ngoãn xoay người để Lâm Nhiên mặc áo khoác giúp cô.
Áo khoác của Lâm Nhiên rất rộng, cơ hồ đem cả người Thịnh Thanh Khê đều che kín, vạt áo dài đến tận cẳng chân cô.
Hương vị thuộc về Lâm Nhiên từng đợt từng đợt bao quanh lấy cô.
Thịnh Thanh Khê theo bản năng nghiêng đầu mà nhẹ nhàng hít hít một cái.
Lâm Nhiên thấy thế thì gõ đầu cô: "Đi thôi."
Lâm Nhiên mở cửa ra, hơi lạnh của gió đêm liền theo khe cửa thổi vào trong, Thịnh Thanh Khê trốn vào sau lưng Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên đem hộp kẹo sữa và thuốc nhét vào túi áo khoác trên người cô, rồi mới đến gara lấy xe, Thịnh Thanh Khê đứng tại chỗ chờ anh.
Hoa viên trước mắt hiện tại rất khác so với hoa viên mà cô đã từng thấy.
Hiện giờ nơi này vẫn là một khung cảnh tràn trề sức sống.
Trước mắt là một hàng dây leo xanh thẫm, dưới mặt đất là những ngọn cỏ xanh mướt, ở trong góc có vài bông hoa trà đang nở rộ.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống hoa viên an tĩnh đẹp đẽ.
Nhưng Thịnh Thanh Khê như vẫn cảm nhận được hương vị thiêu rụi, cô bấm đầu ngón tay vào lòng bàn tay để tự mình thoát khỏi ác mộng đời trước, tỉnh táo lại.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô tự nói với mình, Lâm Nhiên còn sống, mọi chuyện đều chưa xảy ra.
Bỗng nhiên, một khoảng hoa viên tối tăm được đèn xe chiếu rọi lên.
Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, Lâm Nhiên lái xe từ gara chạy đến.
Trong tay anh cầm một chiếc mũ bảo hiểm màu trắng, cùng một kiểu dáng với chiếc màu đen treo trên xe anh.
Đây là một chiếc xe màu trắng, lần đầu Thịnh Thanh Khê thấy anh lái một chiếc xe như vậy.
Lâm Nhiên dừng xe lại, anh xuống xe giúp Thịnh Thanh Khê đội mũ bảo hiểm lên.
Khi cô cúi đầu anh có thể thấy rõ được hàng mi đang run rẩy của cô, hình như khoảng cách như vậy giữa họ làm cô cảm thấy khẩn trương.
Lâm Nhiên đội mũ cho Thịnh Thanh Khê xong, buông tay xuống nhìn cô, bởi vì lần trước cô tự mình nhảy nhót lên xe, hiện tại cô đang bị thương ở tay.
Anh muốn nhìn xem cô có đến nhờ anh giúp đỡ hay không.
Sau đó Lâm Nhiên trơ mắt nhìn cô tự mình vòng ra sau xe.
Lâm Nhiên: "......"
Anh đen mặt, oán hận vươn tay ôm lấy eo để ngăn cô lại.
Lâm Nhiên như nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thịnh Thanh Khê, cậu có tự ý thức được mình đang bị thương hay không?"
Thân hình Lâm Nhiên cao lớn, nhìn từ phía sau như là anh đang ôm trọn Thịnh Thanh Khê vào trong ngực.
Ánh trăng lúc này ôn nhu, nhìn qua thì bọn họ như là một đôi người yêu ôm nhau dưới ánh trăng.
Hiển nhiên, Lâm Yên Yên chính là nghĩ như vậy.
Cô bé nhịn không được lấy điện thoại chụp lại cảnh tượng này, sau đó lưu vào album riêng tư.
Đây là bí mật nhỏ của cô bé, không tính chia sẻ với Lâm Nhiên.
Thanh âm rầu rĩ của Thịnh Thanh Khê truyền ra: "Lâm Nhiên, tôi không còn đau nữa."
Lâm Nhiên ôm eo cô dùng sức một cái, nhấc cô ngồi lên trên xe, cô nhìn anh qua kính bảo hiểm, ánh mắt ngây thơ và vô tội.
Hoàn toàn không rõ vì cái gì mà anh tức giận.
Anh bực mình đội mũ bảo hiểm lên.
Nhưng đợi anh ngồi lên xe, Thịnh Thanh Khe đã thông minh hơn, lập tức ngoan ngoãn ôm lấy eo anh.
Lâm Nhiên cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn một chút.
Lâm Nhiên đợi ra khỏi tiểu khu mới tăng tốc, tiếng xe ầm ầm cũng theo đó mà vang lên.
Gió đêm lạnh thấu xương đập lên người Thịnh Thanh Khê, mặc dù trên người đã mặc áo khoác của Lâm Nhiên, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Mà Lâm Nhiên chỉ mặc một chiếc áo thun, nhưng nhiệt độ trên người anh vẫn như mặt trời nhỏ.
Thịnh Thanh Khê không kìm được ôm anh chặt hơn chút.
Lâm Nhiên cảm nhận được động tác trên tay Thịnh Thanh Khê, môi anh không tự giác cong lên, anh lại lén tăng tốc độ nhanh thêm một chút.
Chiếc xe màu trắng giống như tia chớp xé ngang màn đêm tối tăm.
...!
Lúc sắp đến trạm dừng gần Viện phúc lợi, Thịnh Thanh Khê liền kéo kéo góc áo Lâm Nhiên, Lâm Nhiên rất phối hợp giảm tốc rồi phanh xe lại.
Anh xuống xe cởi mũ bảo hiểm ra rồi ôm Thịnh Thanh Khê xuống xe.
Bởi vì một tay cô bất tiện, anh liền cúi đầu chuẩn bị cởi mũ giúp cô.
Khi Lâm Nhiên hơi cúi người xuống, Thịnh Thanh Khê không khỏi cảm nhận được nhiệt độ khô nóng trên người anh, cô có chút mất tự nhiên mà ngửa đầu lên nhìn trời.
Nhưng cô vừa mới động đậy đã bị Lâm Nhiên lôi trở về.
Anh gõ gõ mũ bảo hiểm nhắc cô: "Đừng nhúc nhích."
Thịnh Thanh Khê đành phải chịu đựng.
Thịnh Thanh Khê cũng không cảm thấy tốt hơn khi Lâm Nhiên cởi xong mũ, hương vị thuộc về Lâm Nhiên như đã xâm nhập vào không khí quấn chặt lấy cô, cố tình Lâm Nhiên còn không lùi lại ngay.
Cuối cùng Thịnh Thanh Khê nhịn không được lùi về phía sau một bước.
Lâm Nhiên thấy thế thì nhướng mày: "Cậu trốn cái gì? Mấy lần trước lúc ôm tôi sao không thấy cậu sợ?"
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu nhìn anh, mấp máy môi thầm nói: "Quá gần rồi, Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên khịt mũi, anh bình tĩnh nhìn Thịnh Thanh Khê, ngữ khí không hề để lộ ra cảm xúc căng thẳng lúc này, anh thản nhiên hỏi: "Thịnh Thanh Khê, lúc nãy cậu hỏi tôi, tôi có đau không?"
Anh bỗng nhiên cười một tiếng: "Vì cái gì mà cậu lại hỏi vậy?"
Thịnh Thanh Khê không đáp lại, cô không muốn lừa dối Lâm Nhiên, nhưng chuyện này lại không có cách nào nói cho anh.
Cô nắm tay không nói lời nào, nhưng Lâm Nhiên cũng không vội vàng mà cứ bình thản chờ cô trả lời.
Thịnh Thanh Khê đành phải mơ hồ mà trả lời anh: "Chính là sợ cậu đau."
Lâm Nhiên đứng trong gió đêm một lúc cũng bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Anh cùng Thịnh Thanh Khê trước nay chưa từng quen biết, anh không nên có ý nghĩ hoang đường như vậy.
Lâm Nhiên ném cái ý nghĩ hoang đường này ra sau đầu, anh xoa xoa mái tóc đen của cô, giống như với Lâm Yên Yên.
Ngay sau đó trầm giọng nói: "Mau về đi, sắp 11 giờ rồi."
Thịnh Thanh Khê lại nhìn anh một cái rồi mới xoay người rời đi.
Khi cô sắp đi đến cửa, phía sau lại truyền đến giọng nói của Lâm Nhiên, anh nói: "Thịnh Thanh Khê.
Ngày mai tôi tới đón cậu, tôi sẽ phụ trách đưa đón cho đến khi vết thương cậu lành hẳn."
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra.
Cô xoay người lại muốn từ chối, nhưng Lâm Nhiên đã ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm lên đầu rồi.
Thịnh Thanh Khê gọi anh: "Lâm Nhiên."
Ánh mắt Lâm Nhiên nặng nề nhìn cô, đối mắt với cô một lát anh liền rời đi.
Giống như khi đến, chỉ vài giây anh đã biến mất khỏi ngã rẽ.
Thịnh Thanh Khê đứng tại chỗ nhìn đường phố vắng tanh hồi lâu mới trở về.
Lúc này đám nhỏ trong viện phúc lợi đều đã ngủ, Thịnh Lan để đèn cho cô, ánh đèn ấm áp trước cửa soi rõ bậc thềm trước cửa.
Lúc Thịnh Thanh Khê đi đến cửa thì thả nhẹ bước chân, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, xoay người khóa trái cửa, cẩn thận nghe động tĩnh của Thịnh Lan.
Hình như bà ở dãy nhà của đám nhỏ bên kia.
Nhân lúc này, Thịnh Thanh Khê vội vàng chạy về phòng mình, đem áo khoác của Lâm Nhiên cởi xuống.
Cô lại nhìn mình trong gương, bên trong vẫn khoác áo đồng phục, không thể nhìn thấy cánh tay bị thương của cô.
Thịnh Thanh Khê thấy mọi chuyện đều ổn mới đi đến dãy nhà bên kia, khu bên này chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, mấy căn phòng đều đã tối đen.
Cô tìm hai phòng mới tìm thấy Thịnh Lan.
Cô cúi người đắp lại chăn cho một đứa bé.
Thịnh Thanh Khê thì thầm nói một câu: "Mẹ Thịnh, con đã về nhà."
Thịnh Lan vội quay đầu nhìn cô, bà hạ thấp giọng hỏi: "Nguyện Nguyện, con có đói bụng không?"
Thịnh Thanh Khê lắc lắc đầu, cô nhìn Thịnh Lan dùng tay ra hiệu cô sẽ trở về phòng đi ngủ.
Thịnh Lan thấy thế liền phất phất tay, rồi quay đầu tiếp tục động tác trong tay.
Sau khi xoay người Thịnh Thanh Khê mới thở dài nhẹ nhõm.
Tắm rửa xong trời đã rạng sáng, hôm nay cô tắm rửa tốn không ít thời gian.
Thịnh Thanh Khê thay áo ngủ, tự bôi thuốc cho mình, dưới ánh đèn bàn mờ ảo là một hộp kẹo sữa được đóng gói tinh xảo nhìn rất đáng yêu, mặt trên còn dán hình dâu tây và thắt nơ con bướm.
Hộp kẹo sữa này tuy là Lâm Yên Yên cho cô, nhưng Thịnh Thanh Khê biết, người thích ăn kẹo sữa không phải là Lâm Yên Yên, mà là Lâm Nhiên.
Chuyện này là đời trước Lâm Yên Yên nói với cô, mười năm đó Lâm Yên Yên nói rất nhiều chuyện về Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê duỗi tay cầm lấy hộp kẹo, tháo nơ bướm ra, chỉ thấy trong hộp có sáu viên kẹo sữa tròn vo, được gói trọn trong giấy gói màu trắng có hình dâu tây.
Cô cầm lấy một viên rồi đóng hộp lại.
Vị đường và sữa xen lẫn thơm nồng, nhưng không quá ngọt, là một loại hương vị ngọt thanh.
Nhưng sau khi cắn lớp vỏ mềm bên ngoài, nhân dâu tây thơm ngọt lành lạnh bên trong trào ra, thấm đượm vào vị giác.
Hương vị ngọt ngào nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng của Thịnh Thanh Khê.
Cô che má chính mình.
Thật ngọt.
—
Không biết có phải vì hôm nay đi đến hoa viên Nam Thành hay không, mà đêm nay Thịnh Thanh Khê vừa đi vào giấc ngủ lại mơ thấy lửa lớn đời trước, còn chưa đến năm giờ cô đã bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Thịnh Thanh Khê thở hổn hển dựa vào đầu giường, giữa trán cô thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, mở mắt ra lại nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.
Cô đang ở phòng của mình, ở đây không có lửa cháy.
Con ác mộng này đã đi theo Thịnh Thanh Khê suốt mười năm, đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi buổi tối ngày hôm đó, dù cho hiện tại cô đã nhìn thấy một Lâm Nhiên đang sống.
Cô ngồi lặng một lát, cảm xúc mới bình tĩnh lại.
Thịnh Thanh Khê hơi cử động tay phải, đã không còn đau, chỉ là vẫn hơi sưng.
Nghĩ đến ngày hôm qua người kia tàn nhẫn nhưng thật vô dụng, trước đó hắn đã bị Lâm Nhiên đánh một trận.
Vì thế cô liền rời giường thay quần áo đi chạy bộ buổi sáng, lúc này nơi chân trời đã có ánh rạng đông.
Thịnh Thanh Khê thường chạy bộ quanh hai con phố ở gần Viện phúc lợi Thịnh Khai, cô chạy được ba vòng.
Nghĩ thời gian này Thịnh Lan hẳn đã ở trong phòng bếp làm bữa sáng với các dì.
Lúc Thịnh Thanh Khê đi ra ngoài cũng không nói với Thịnh Lan.
Từ đầu đến cuối Thịnh Thanh Khê chạy rất suôn sẻ, giống như thường không gặp trở ngại, cô chạy vội qua trạm dừng chuẩn bị về tắm rửa.
Nhưng bỗng nhiên có người gọi tên cô.
Thanh âm mát lạnh, sạch sẽ nhưng mang theo điểm không vui.
"Thịnh Thanh Khê." Lâm Nhiên căng mặt gọi Thịnh Thanh Khê không biết đã chạy mấy vòng, anh vừa đến không lâu đã thấy cô gái nhỏ chạy từ đường phố vào, "Cậu rốt cuộc có để sức khỏe của mình ở trong lòng không?"
Lâm Nhiên tới sớm như vậy làm Thịnh Thanh Khê có chút kinh ngạc, hiện tại còn chưa đến năm rưỡi sáng.
Cô dừng chân quay đầu nhìn về phía sau, Lâm Nhiên ngừng xe ở bên đường, nửa người anh đều dựa trên thân xe.
Thiếu niên nhăn mày, ánh mắt hơi trầm xuống, sắc mặt cũng khó coi.
Thịnh Thanh Khê đành phải đến gần giải thích với anh: "Lâm Nhiên, tôi không còn đau nữa, tắm xong tôi sẽ đi thay thuốc.
Nhưng còn sớm như vậy, cậu đến đây làm gì?"
Lâm Nhiên không rõ thời gian biểu thường ngày của Thịnh Thanh Khê, hơn nữa ở đây cách xa Nhất Trung như vậy, anh lái xe cũng mất 40 phút.
Cho nên đành dứt khoát đến đây từ sáng sớm.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Anh không vui mím chặt môi, ngang ngược đưa ra yêu cầu vô lí với cô: "Trước khi miệng vết thương lành lại cậu không được chạy bộ, mấy ngày nay tôi sẽ giám sát cậu.
Nếu để tôi biết được cậu còn chạy bộ, cậu chết chắc với tôi.
Tiết Thể dục tuần sau phải thành thật xem tôi chơi bóng."
Thịnh Thanh Khê: "......"
Này còn chưa xong, anh đã bắt đầu nghĩ đến xa hơn.
Thịnh Thanh Khê không dấu vết mà thở dài, cô luôn không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của Lâm Nhiên.
Cô rũ mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, hỏi: "Lâm Nhiên, cậu muốn vào nhà tôi ăn cơm sáng hay không?"
Lâm Nhiên: "......?"
Nhanh như vậy đã dẫn anh đi gặp gia trưởng.
Anh nửa ngày vẫn chưa đáp lại, trong đầu đều nghĩ Thịnh Thanh Khê nói những lời này là có ý tứ gì.
Cô rốt cuộc có biết nam nữ khác biệt hay không? Bọn họ vừa mới quen không bao lâu đã mời anh vào nhà, về sau còn thế nào nữa?"
Lâm Nhiên bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc, về sau gì chứ?
Suy nghĩ nửa ngày Lâm Nhiên vẫn khẳng định là do mình đã nghĩ quá nhiều, rốt cuộc gặp Thịnh Thanh Khê là chuyện ngoài ý muốn.
Chính cô cùng Tống Thi Mạn còn có thể chơi chung đến tốt vô cùng.
Vì thế Lâm Nhiên khẽ nhướng cằm, làm ra bộ dáng không để ý thuận miệng đáp: "Vậy đi ăn sáng thôi."
Không phải chỉ là ăn cơm sáng thôi sao?
Thịnh Thanh Khê dẫn theo Lâm Nhiên vào Viện phúc lợi.
Lâm Nhiên lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên anh tới Viện phúc lợi, anh nhìn lướt qua một vòng.
Tây thành tuy khá cũ kỹ, nhưng nơi đây nhìn rất thoáng mát khang trang, ngoài cùng là một khu vườn và khu trò chơi.
Bên trong là vài dãy phòng như mới được tu sửa, nhìn qua nửa cũ nửa mới.
Thịnh Thanh Khê để ý đến ánh mắt Lâm Nhiên liền giải thích: "Lâm Nhiên, dãy màu đỏ kia chính là khu dạy học.
Dãy bên cạnh cao hơn một chút là khu phòng ở, đằng sau chính là khu hành chính và nhà kho."
Thịnh Khai không phải là một viện phúc lợi có quy mô quá lớn, bởi nơi này vắng vẻ, cũng không phải tốt nhất ở Sơ Thành.
Ngày thường ở đây cũng chỉ có Thịnh Lan và mấy người dì chăm sóc cho đám nhỏ.
Đến kỳ nghỉ hè mọi người sẽ nhàn rỗi hơn một chút, vì sẽ có tình nguyện viên tới giúp đỡ.
Đây là nơi Thịnh Thanh Khê lớn lên từ nhỏ.
Lâm Nhiên cảm thấy ngực mình ngột ngạt, một loại cảm xúc không rõ dâng lên trong ngực anh, giống như có một ngọn lửa đang lớn dần, thiêu rụi tất cả.
Thịnh Thanh Khê dẫn Lâm Nhiên đến thẳng dãy nhà ở.
Hiện tại còn rất sớm, đám nhỏ cũng chưa rời giường.
Thịnh Lan ở trong phòng bếp bận rộn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tưởng Thịnh Thanh Khê vừa thức giấc, nên vừa lau tay vừa đi ra ngoài: "Nguyện Nguyện, sáng nay ăn trứng gà hấp..."
Giọng nói của Thịnh Lan đột nhiên im bặt.
Bà kinh ngạc nhìn thiếu niên cao lớn đằng sau Thịnh Thanh Khê, sao trong chốc lát đã nhặt đâu ra một chàng trai nhỏ, đây là cái loại công phu gì?
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt giới thiệu với Thịnh Lan: "Mẹ Thịnh, đây là bạn học của con ở Nhất Trung."
Thịnh Lan không nghĩ đến Thịnh Thanh Khê mới đến Nhất Trung đã mang theo hai bạn học trở về, bà vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, nhất thời làm cho bà quên mất lúc này mới có năm rưỡi sáng.
Lâm Nhiên hắng giọng một tiếng, nói: "Chào dì ạ."
Thịnh Lan vội đáp: "Chào con, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ngay bây giờ có thể ăn.
Hai đứa đến nhà ăn chờ một lát, dì sẽ dọn cơm lên, ăn xong là có thể đi học ngay."
Thịnh Lan nói xong liền vội vã quay trở về phòng bếp.
Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên đứng ở bên ngoài đều có thể nghe rõ giọng nói vui sướng của Thịnh Lan vọng ra từ trong phòng bếp: "Dì Lý, mới có hai tuần.
Nguyện Nguyện nhà chúng ta lại mang theo bạn học về nhà.
Lúc trước tôi còn sợ con bé đến Nhất Trung sẽ lạ lẫm."
Nghe vậy Lâm Nhiên lại nhướng mày.
Lại?
Anh nhìn Thịnh Thanh Khê đi phía trước, không khỏi hỏi: "Thịnh Thanh Khê, cậu còn mang ai về đây? Cũng ở Nhất Trung sao?"
Thịnh Thanh Khê không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô vô cùng tự nhiên đáp lại: "Tôi dẫn Thi Mạn tới đây.
Mỗi tối thứ Bảy hàng tuần cậu ấy đều đến đây học bù."
Lâm Nhiên:?
Tại sao nơi nào cũng có Tống Thi Mạn?
Thịnh Thanh Khê dẫn Lâm Nhiên đến nhà ăn, chuẩn bị xoay người đi tắm, cô chỉ vào bộ bàn ghế nhỏ trong nhà ăn nói với Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, cậu ở đây tự chơi một lát nha.
Tôi đi tắm một cái rồi quay lại."
Lâm Nhiên trầm mặc nhìn nhà ăn của bọn trẻ, mấy cái bàn này còn không cao đến cẳng chân anh.
Nhưng may là vẫn còn một bộ bàn ghế cỡ vừa ở một góc.
Anh đáp lại một tiếng rồi tự tìm ghế ngồi xuống.
...
Khi Thịnh Thanh Khê tắm và thay đồng phục xong đi ra ngoài, đúng lúc Thịnh Lan dọn xong bữa sáng chuẩn bị rời đi, bà sợ ở lại chỗ này lâu hai đứa nhỏ sẽ xấu hổ, nên không tính ở lại lâu.
Lâm Nhiên lễ phép nói cảm ơn.
Hôm nay Thịnh Thanh Khê dùng đũa đã thuận tay hơn rất nhiều, chờ hai ngày nữa tiêu sưng hẳn là sẽ tốt hơn.
Trong nhà ăn không lớn không nhỏ, cũng chỉ có hai người Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, bởi vì giữa đường nhảy ra một người, nên Thịnh Lan đã làm thêm bánh bao nhỏ và xíu mại.
Bên cạnh đó còn có bình sữa bò lớn, sữa đậu nành và nước trái cây, tùy họ lựa chọn.
Thịnh Thanh Khê chậm rãi nhấm nháp miếng bánh và trứng gà hấp, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Nhiên ở đối diện.
Lâm Nhiên yên lặng ăn bữa sáng, động tác điềm tĩnh.
Không khí thật yên ắng.
Khi mà Thịnh Thanh Khê cho rằng hai người họ sẽ ăn xong bữa cơm này trong im lặng, thì Lâm Nhiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Thịnh Thanh Khê, cậu gặp tôi lần đầu tiên ở đâu vậy?"
Ánh mắt Lâm Nhiên bình tĩnh dừng trên mặt cô.
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra, cô rũ mắt nhẹ giọng nói: "Ở trong hẻm nhỏ."
Nghe vậy Lâm Nhiên nhăn mày lại, vừa rồi anh nhiều chuyện hỏi Thịnh Lan một câu, Thịnh Thanh Khê đề nghị chuyển trường khi nào.
Thịnh Lan nói với anh rằng vào đầu năm nay, cô đột nhiên muốn chuyển trường.
Hẻm nhỏ?
Lâm Nhiên đã đi qua vô số hẻm nhỏ, mà hẻm nào anh cũng đánh nhau.
Ngay sau đó anh hỏi: "Lúc đó tôi làm gì?"
Thịnh Thanh Khê không chắc chắn trả lời: "...!Đánh nhau?"
Lâm Nhiên: "......"
Quả nhiên là đánh nhau.
Ánh mắt Lâm Nhiên hơi trầm xuống, ngữ khí không tốt lắm nói: "Cậu đến hẻm nhỏ làm gì? Một cô gái nhỏ như cậu sao lúc nào cũng chạy vào hẻm nhỏ? Cậu ngốc rồi hả?"
Giọng nói Thịnh Thanh Khê nhẹ đến gần như không thể nghe thấy: "Cậu vì cứu tôi nên mới đánh nhau."
Lâm Nhiên không nghe rõ Thịnh Thanh Khê nói gì, không đợi anh hỏi lại cô đã lắc lắc đầu nói: "Chuyện đó chỉ là một việc ngoài ý muốn.".
ngôn tình hài
Vì thế thời gian tiếp theo Lâm Nhiên đều dành để suy nghĩ những chuyện từ đầu năm, trong đầu anh hiện ra mười mấy con hẻm nhỏ, nhưng cũng không thể nhớ ra anh đã gặp Thịnh Thanh Khê ở nơi nào.
Chẳng lẽ Thịnh Thanh Khê thấy anh đánh nhau giỏi nên mới thích anh?
Lâm Nhiên: "......"
Lâm Nhiên tự cảm thấy mình có bệnh.
...
Thời điểm Thịnh Thanh Khê cùng Lâm Nhiên ra khỏi cửa đã là 6 giờ 10 phút.
Trước khi nhấc Thịnh Thanh Khê lên xe, anh nhìn cô gái nhỏ chỉ cao đến ngực anh: "Ngày thường mấy giờ cậu đến trường? Tôi sẽ tính toán thời gian, mấy ngày nay cậu thành thật ngủ ngon cho tôi."
Thịnh Thanh Khê không hề nghĩ ngợi nói: "7 giờ rưỡi."
Lâm Nhiên hừ một tiếng, anh ngẩng lên gõ đầu cô: "Lần trước ở trạm dừng đã nói như thế nào? Còn nói mình sẽ không nói dối, hiện tại mở miệng đã nói bừa."
Thịnh Thanh Khê đưa tay lên xoa xoa chỗ đầu bị Lâm Nhiên gõ, cô chính đáng mà trả lời: "Không có nói bừa.
Mấy ngày nay tôi sẽ đến trường lúc bảy rưỡi, dù thế nào cũng là bảy rưỡi."
Lâm Nhiên: "...!Về sau 6 giờ rưỡi tôi sẽ tới, 7 giờ 10 chúng ta sẽ đến trường học.
Cậu ăn sáng xong thì ra ngoài chờ tôi, tôi chỉ đến sớm không đến muộn, tự cậu xem thời gian đi."
Thịnh Thanh Khê nói không lại Lâm Nhiên, nên đành phải thuận theo anh.
Trải qua hai lần Thịnh Thanh Khê đã quen với việc bị Lâm Nhiên ôm lên đặt xuống, chờ sau khi anh ngồi lên xe, cô liền ôm eo dựa sát vào lưng anh.
Sáng nay cô dậy sớm, cô ở trong mũ bảo hiểm ngáp một cái dài.
Trên kính bảo hiểm lập tức bị phủ lên một lớp hơi mờ mờ.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Thanh Khê nhìn thấy buổi sáng ở Sơ Thành từ góc độ này, rất khác so với cảm giác ngồi trên xe bus.
Trên đường tràn đầy hơi thở cuộc sống, người đi người đến hối hả vội vàng.
Cũng có người tò mò nhìn bọn họ.
Thịnh Thanh Khê nhìn một lát liền nhắm hai mắt lại, cho đến khi Lâm Nhiên dừng xe.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ Lâm Nhiên ôm cô xuống, nhưng Lâm Nhiên vừa mới xuống xe, cô đã nghe thấy giọng nói kinh hoảng thất thố của Tống Thi Mạn từ phía sau truyền đến---
"Tiểu Khê!"
Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tống Thi Mạn nước mắt lưng tròng chạy đến muốn ôm cô, miệng còn không ngừng nói: "Tiểu Khê ô ô ô, về sau mình sẽ không thích Lâm Nhiên nữa.
Mình thật sự không nghĩ đến cậu ta lại cặn bã như vậy, cư nhiên dám kéo cậu tới hẻm nhỏ đánh cậu."
Thịnh Thanh Khê mờ mịt mà "A" một tiếng.
Lâm Nhiên: "......"
Nói đến mấy năm nay vóc dáng Tống Thi Mạn cũng dài ra không ít, nhưng cái đầu óc này thế nào lại......?
Ừm?
...
Cổng trường.
Học sinh đi ngang qua đều rất ăn ý mà thả chậm bước chân, nếu không phải thời gian vẫn trôi qua đều đều, những người khác nhìn đến cảnh tượng này sẽ đều nghĩ thời gian bị chậm lại.
Bọn họ đều tò mò mà đánh giá ba người đang đứng ở cổng trường.
Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê, Tống Thi Mạn.
Ba người này vậy mà đứng chung một chỗ, hơn nữa Thịnh Thanh Khê và Tống Thi Mạn cũng không có đánh nhau.
Tống Thi Mạn gắt gao ôm chặt lấy Thịnh Thanh Khê, đang nói gì đó với Lâm Nhiên ở đối diện, biểu tình rất kích động, người không biết còn tưởng rằng Lâm Nhiên cướp bạn gái cô ấy.
Hả? Có chỗ nào không đúng thì phải.
Bên này.
Thịnh Thanh Khê giải thích với Tống Thi Mạn rất lâu thì cô ấy mới tin rằng Lâm Nhiên thật sự không đánh cô, cô kiên nhẫn giải thích: "Thi Mạn, sự việc ngày hôm qua hẳn là hôm nay trường sẽ có thông báo."
Tống Thi Mạn lúng túng nhìn Lâm Nhiên, Lâm Nhiên vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn cô ấy.
Tống Thi Mạn bỗng nhiên hừ một tiếng, cô ấy kéo tay Thịnh Thanh Khê nói: "Tiểu Khê, về sau cậu thấy Lâm Nhiên đánh nhau không cần quản cậu ta.
Người này thích nhất là đánh nhau, cậu không cần để ý đến sống chết của cậu ta."
Lâm Nhiên: "......"
Cô nắm tay Thịnh Thanh Khê đi về phía cổng trường, bỏ lại một mình Lâm Nhiên ở phía sau.
Tống Thi Mạn vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cậu có ngốc hay không, còn chạy đến chắn đòn giúp Lâm Nhiên.
Cậu ta sẽ không làm sao, sẽ đánh lại được.
Trước đây một mình cậu ta còn đánh mười người của Lục Trung tơi tả đó."
Thịnh Thanh Khê an ủi cô: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, qua hai ngày sẽ khỏi mà."
Tống Thi Mạn vẫn nhỏ giọng lải nhải: "Ngày hôm qua mình nghe tin đồn ở cổng trường đều bị dọa chết, vậy mà cậu còn không mang theo di dộng.
Đã vậy Hà Mặc còn đến tìm mình, nói là cậu không đến được nữa."
Nói đến đây cô ấy lại có chút thương tâm: "Mình cho rằng Lâm Nhiên đem cậu