~~~
"Cậu thích cái gì ở tôi?"
Đây là lần đầu Lâm Nhiên hỏi Thịnh Thanh Khê một cách trắng trợn như vậy, lần trước ở trạm dừng anh cũng chỉ hỏi cô chuyện đến Nhất Trung vì anh là thật hay giả, theo bản năng anh luôn tránh né vấn đề này.
Đây một vấn đề vô cùng nhạy cảm.
Dưới bóng đêm, họ đều không thể nhìn thấy biểu tình của đối phương, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán.
Trong chốc lát, Thịnh Thanh Khê không biết nên trả lời Lâm Nhiên thế nào, cô chưa từng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, cảm giác này đã tồn tại từ đời trước.
Từ động tâm thành chấp niệm, Lâm Nhiên chiếm cứ tâm trí cô suốt mười năm, đến tận khi cô chết đi.
Vì thế Thịnh Thanh Khê không trả lời vấn đề này, cô chỉ đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của Lâm Nhiên.
Giống như mỗi lần đi xuống cầu thang vậy.
Đối với Lâm Nhiên mà nói Thịnh Thanh Khê không giống với những người khác, thường ngày cô luôn trầm mặc, nhưng lại giống như biển lớn mênh mông, cô đem tình yêu của mình giấu vào lòng biển sâu không thấy đáy.
Không hề giống với những người thích anh trước đó, Lâm Nhiên không phải kẻ ngốc, anh có thể cảm giác được.
Nhưng đến nay anh vẫn không hiểu, cái thích này từ đâu mà đến.
Mà chính anh cũng ỷ vào việc cô dung túng mình, nên càng không chút kiêng nể trước mặt cô.
Lâm Nhiên thở dài, nếu còn tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ chiều hư anh.
Hôm nay Lâm Nhiên không đưa Thịnh Thanh Khê về thẳng nhà, sau khi đến Tây thành anh bẻ tay lái rẽ vào phố mỹ thực.
Chiều nay vừa tan lớp, cô đã đi tìm Tống Thi Mạn, còn chưa ăn cái gì.
Khi anh cùng bọn Hà Mặc đến nhà ăn, đi qua bàn cô ngồi, anh lơ đãng liếc mắt nhìn, trong mâm đồ ăn chỉ có vài cọng rau xanh với mấy miếng củ cải, thêm một bát canh suông.
Lâm Yên Yên ăn còn nhiều hơn cô.
Phố mỹ thực là nơi náo nhiệt nhất ở Tây thành, cất giấu mỹ vị của thành phố này nơi khu phố cổ xưa.
Những cửa hàng trên phố đều đã mở ra mười mấy năm, bọn họ sinh sống ở Tây thành, ở lâu rồi cũng có cảm tình, rất ít người rời nơi này mà đi.
Giờ này trên phố đã vắng người hơn so với ban ngày, phần lớn người còn ở đây đều là những người mặc đồ ngủ tới ăn bữa khuya.
Có vợ chồng, có người yêu, cũng có hai ba người bạn tốt tụ tập với nhau.
Lâm Nhiên ngang ngược đỗ xe ở đầu phố, chuẩn xác chắn ngang đường.
Âm thanh của xe không hề ảnh hưởng đến người trên đường, họ vừa nói vừa cười, trên mặt đều là tình ý.
Lâm Nhiên cởi mũ bảo hiểm treo lên đầu xe, duỗi tay ôm Thịnh Thanh Khê xuống xe, cúi đầu cởi mũ giúp cô, động tác tự nhiên mà vuốt vuốt tóc cô.
Anh thuận miệng hỏi: "Vào ăn chút gì đi?"
Kỳ thật lúc còn đi học Thịnh Thanh Khê rất ít khi tới đây, nhưng sau khi đi làm cô lại tới thường xuyên.
Sau khi hết giờ làm việc cô thích đến nơi này ăn bữa khuya nóng hổi, uống một chút rượu, đây là thời gian tự do khó có được của cô.
Thịnh Thanh Khê nhìn lướt qua đường phố sáng ngời, xoay người ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Lâm Nhiên: "Tôi muốn ăn nướng BBQ."
Ánh đèn chiếu vào con ngươi xinh đẹp lóa mắt, Lâm Nhiên khó có khi bắt được chút cảm xúc vui vẻ trong mắt cô, cô rất ít khi vui vẻ như vậy.
Anh dắt tay cô đi vào bên trong.
"Vậy thì đi ăn nướng BBQ."
Lâm Nhiên tìm đến quán nướng trước đó anh và Hà Mặc đã đi, anh để Thịnh Thanh Khê ngồi xuống ghế trước, còn anh tới trước quầy hàng cầm đủ loại que nướng mỗi loại lấy một xiên, làm chủ quán không nhịn được liếc qua anh nhiều lần.
Chủ quán lại lia mắt nhìn về cô gái nhỏ phía sau anh, ánh mắt của cô gái luôn dính trên người tiểu tử này không rời, liếc mắt đã có thể nhìn ra được hai người họ đi cùng nhau.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên mập mạp, ông thấy Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê chỉ có hai người thì kiến nghị: "Tiểu tử, cậu và tiểu cô nương kia ăn không hết nhiều vậy đâu, nơi này của chúng tôi chỉ bán đủ thôi."
Lâm Nhiên cũng hơi bất đắc dĩ: "Cậu ấy khá kén ăn, thường ngày cháu không hỏi, hôm nay cháu muốn nhìn xem cậu ấy không thích ăn cái gì."
Nghe vậy chủ quán cười lớn gật đầu: "Tiểu tử thật tri kỷ."
Lâm Nhiên chọn xong liền quay lại ngồi xuống cạnh Thịnh Thanh Khê, cô đang chống má đánh giá con phố này, trong ánh mắt dường như còn mang theo chút hoài niệm.
Đường phố này với cô thật giống nhau, hiện tại vẫn còn rất trẻ.
Lâm Nhiên không quấy rầy đến cô đang xuất thần.
Anh mở nhóm chat trên di động ra.
Có phúc cùng hưởng, gặp nạn rời nhóm ( 3)
[Firegun: Các cậu nói xem vì sao lại có người không ăn thịt? Cá cũng rất ít ăn, trứng với sữa bò thì có thể ăn một chút.
]
[ Hướng đến biển lớn không người: Đầu tiên, có lẽ người đó ăn chay nên bài thịt đó.
]
[ Béo khỏe béo đẹp: Haizzz, vậy là người đó đã bỏ qua hơn nửa phần tốt đẹp của thế gian này rồi.
]
[ Hướng tới biển lớn không người: Các loại thịt đều không ăn sao? ]
[Firegun: Chắc vậy.
]
[ Hướng tới biển lớn không người: Vậy thì không liên quan gì đến tín ngưỡng rồi.
Chẳng lẽ có bóng ma tâm lý, hay do khẩu vị cá nhân, bằng không...!]
[ Hướng tới biển lớn không người: Bằng không chính là bị dị ứng, ngoài những cái đó, em không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
]
[Firegun: Đã biết.
]
Lâm Nhiên nhắn xong lời này liền đem điện thoại ném sang một bên, anh trầm giọng: "Thịnh Thanh Khê."
Thịnh Thanh Khê nhìn sang Lâm Nhiên: "Hả?"
Lâm Nhiên không muốn cứ phải đoán tới đoán lui, anh trực tiếp hỏi: "Vì sao cậu lại không ăn thịt? Không thích ăn à?"
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra, cô không ngờ Lâm Nhiên sẽ hỏi cô chuyện này.
Cô hơi chần chờ rồi đáp: "Chỉ là do ăn không quen mà thôi, nên tôi là rất ít ăn.
Khi ăn cơm đều sẽ tránh đi theo bản năng."
Lâm Nhiên nhíu mày: "Cái gì mà ăn không quen? Trước kia trong nhà không có thịt ăn sao?"
Thịnh Thanh Khê lắc đầu: "Không phải, là do thói quen của tôi thôi."
Khi hai người còn đang nói chuyện, chủ quán đã bưng mâm xiên nướng lên.
Một cái mâm to đầy ụ đặt giữa hai người họ, các loại thịt, hải sản, rau dưa gì cũng có, hơi thở của ban đêm chốc lát đã phả lên dày đặc.
Đối với nhiều người ở thành phố mà nói, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.
Thịnh Thanh Khê theo bản năng giơ tay cầm lấy một xiên ngô nướng, nhưng đến nửa đường thì bỗng nhiên dừng tay.
Cô đặt xiên ngô xuống, cầm lấy một xiên thịt ở bên cạnh.
Ánh mắt Lâm Nhiên cứng lại.
"Thịnh Thanh Khê, bỏ xuống."
Lâm Nhiên không tự giác cao giọng.
Thịnh Thanh Khê lại không nghe theo anh.
Cô cầm xiên thịt cắn một miếng nhỏ, chỉ mới kịp cắn một miếng, xiên thịt trong tay đã bị Lâm Nhiên cướp đi.
Lâm Nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt đen có một tia khẩn trương không dễ phát hiện, anh sợ cô sẽ không thoải mái.
Miếng thịt nướng mềm xốp trong miệng, thì là và ớt bột được nêm vừa đủ gãi đúng chỗ ngứa, hương vị cay nồng đậm đà tràn ngập cả khoang miệng.
Đã rất lâu rồi Thịnh Thanh Khê chưa được nếm lại hương vị này.
Cảm giác buồn nôn khi ăn thịt cũng không xuất hiện lại, phảng phất cô lại quay về bộ dáng nguyên bản của chính mình.
Cô cong môi nhìn về phía người đối diện sắc mặt đang trầm xuống: "Lâm Nhiên, ăn ngon lắm."
Cho dù Thịnh Thanh Khê nói như vậy, Lâm Nhiên cũng không cho cô ăn nữa.
Anh cầm thịt và hải sản đặt ra một góc riêng.
Nửa giờ kế tiếp Lâm Nhiên vẫn không lên tiếng, sắc mặt anh không được tốt cho lắm.
Chưa lúc nào anh ý thức được rõ hơn giờ phút này, ý nghĩa của anh trong lòng Thịnh Thanh Khê còn vượt qua chính anh.
Đây không chỉ là thích nữa rồi...!Lâm Nhiên không dám tiếp tục tưởng tượng.
Xe dừng lại trước cửa Viện phúc lợi, Lâm Nhiên quen nẻo ôm Thịnh Thanh Khê xuống xe.
Nếu như là ngày thường, tiếp theo anh sẽ nhìn Thịnh Thanh Khê đi vào trong rồi lái xe rời đi.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy, Lâm Nhiên gọi Thịnh Thanh Khê lại, giọng nói thiếu niên trầm trầm——
"Thịnh Thanh Khê, tiết Thể dục ngày mai không cần đến xem tôi chơi bóng nữa, cậu thích làm gì thì làm đi.
Còn nữa, những ngày tới có khả năng tôi không có thời gian rảnh, tôi sẽ tìm người khác đưa đón cậu, tôi cũng sẽ không tới phòng tự học nữa."
Lâm Nhiên đã phải vô cùng khắc chế mới có thể nói ra những lời này.
Không gian yên ắng, cổ họng anh khô khốc: "Cậu nghe thấy chưa?"
"Được."
Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng mềm mại như cũ, ngữ khí cũng giống như lúc trước vô cùng ôn nhu.
Hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, tim anh như bị ai đó hung hăng đâm mạnh một cái.
Lâm Nhiên không có cách nào ở lại đây lâu được, thậm chí anh còn không đợi đợi cô vào cửa đã lên xe rời đi.
Thịnh Thanh Khê lặng lẽ nhìn chiếc moto lao vút đi.
Với cô mà nói, đoạn thời gian này có thể cùng Lâm Nhiên sớm chiều ở cạnh đã là ân huệ của ông trời, bởi hai người họ rõ ràng bị ngăn cách bởi hai thế giới khác nhau.
Bọn họ vốn phải như vậy, thái độ xa cách.
Thịnh Thanh Khê xoay người chậm rãi đi vào bên trong, cô nhẹ nhàng thở dài, như vậy cũng tốt.
-
Giờ nghỉ trưa kết thúc, các nam sinh lớp một đều ngo ngoe rục rịch, bởi vì tiết Thể dục họ chờ mong đã đến.
Tạ Chân ôm bóng rổ đứng dậy, bóng rổ vững vàng xoay tròn trên đầu ngón tay cậu, chơi được một lúc Tạ Chân bắt đầu thúc giục Hà Mặc: "Mặc tử, thay giày nhanh lên."
Hà Mặc vừa đổi giày vừa nhìn đến chỗ Lâm Nhiên, từ sáng nay Lâm Nhiên đã ghé vào bàn không hề nhúc nhích, cứ như là ngủ cả buổi sáng vậy.
Khiến cho lớp học của họ hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Bởi không ai dám đánh thức lão đại.
Hà Mặc hạ giọng hỏi Tạ Chân: "Chúng ta có gọi Nhiên ca không?"
Tạ Chân buồn rầu gãi gãi đầu: "Tôi cũng không biết nữa."
Hai người Hà Mặc và Tạ Chân đẩy qua đẩy lại một lúc, cuối cùng quyết định chơi oẳn tù xì để phân thắng bại.
Người thắng sẽ phụ trách đi gọi Lâm Nhiên, bởi vì kẻ thua không xứng.
Ba giây sau.
Tạ Chân trợn tròn mắt nhìn nắm tay béo béo mập mập của mình, Hà Mặc ở đối diện ra chữ V tươi cười hạnh phúc.
Hà Mặc cười tủm tỉm: "Huynh đệ, đã cược thì phải chấp nhận nhé.
Cậu thắng rồi!"
Tạ Chân cúi đầu, cẩn thận ngước mắt lên nhìn thoáng qua Lâm Nhiên vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, giữa trưa hôm nay anh cũng không đi ăn với bọn họ, từ lúc họ đi đến khi họ về, anh vẫn luôn duy trì tư thế này.
Tạ Chân không tình nguyện mà lê thân hình mập mạp của mình đến chỗ Lâm Nhiên, nhưng còn chưa đợi cậu mở miệng, giọng nói lãnh đạm của Lâm Nhiên đã vang lên: "Các cậu đi đi."
"Được rồi!"
Tạ Chân như trút được gánh nặng, dứt khoát xoay người chạy đi.
Trên sân thể dục.
Có lẽ do thời tiết mây mái, nên nhìn qua đa số học sinh đều uể oải, cũng không có tinh thần cho lắm, chỉ có sân bóng rổ bên kia náo nhiệt hơn một chút.
Thịnh Thanh Khê từ xa nhìn sân bóng rổ một cái, Lâm Nhiên không có ở đó.
Cô thu hồi ánh mắt, hòa mình vào đám đông tham gia phần chạy đường dài hôm nay.
Sáng nay, có bác tài tới đón cô, lái một chiếc Audi mới tinh.
Thịnh Thanh Khê không lên xe, hơn nữa còn nhờ ông chuyển lời tới Lâm Nhiên sau này không cần tới đón cô nữa, tuy rằng tài xế có chút khó xử nhưng cũng không thể bắt ép cô lên xe được.
Thịnh Thanh Khê biết, tài xế sẽ không đến nữa.
Tiết Thể dục chiều thứ Tư Lâm Nhiên không xuất hiện, tiết tự học buổi tối đó Lâm Nhiên cũng không xuất hiện.
Cố Minh Tễ nhìn bàn học chỉ có cậu và Thịnh Thanh Khê thì có chút không quen.
Bởi vì Lâm Nhiên và Tống Thi Mạn đều những người có cảm giác tồn tại rất mạnh, vậy mà hai người lại nhất thời cùng biến mất.
Cố Minh Tễ đẩy đẩy mắt kính: "Tiểu Khê, hôm nay Lâm Nhiên không tới à?"
Thịnh Thanh Khê viết không ngừng, nhẹ giọng đáp lại: "Ừ, sắp tới chắc cũng sẽ không đến."
Cố Minh Tễ cũng không truy hỏi, chỉ nghĩ chắc là buổi tối Lâm Nhiên có việc, tình huống như vậy mới hợp logic bình thường.
Nếu Lâm Nhiên tối nào cũng tới học, cậu mới càng cảm thấy kỳ quái.
Chiều thứ Năm, kỳ thi thử kết thúc.
Tống Thi Mạn đã cầm bài thi đến cửa lớp sáu chờ Thịnh Thanh Khê từ sáng sớm, họ vẫn đang học tiết cuối cùng.
Tranh thủ dịp này, cô ấy vào nhóm lớp để so đáp án.
Lần thi này Tống Thi Mạn rất có cảm tính, Thịnh Thanh Khê đã ôn tập cho cô rất nhiều đề, giảng giải vô cùng chi tiết, cô ấy cảm thấy lần thi này mình có thể thi tốt hơn so với bất kỳ lần nào, loại cảm giác này càng được chứng thực sau khi cô ấy so xong đáp án.
Tống Thi Mạn thiếu chút nữa đã kích động mà hét lên, điểm này của cô ấy đã có thể tham gia thi đại học chính thức.
Cô ấy bịt miệng lại, sợ mình kêu ra tiếng.
Chuông tan học mới vang lên, giáo viên vừa bước chân ra khỏi cửa, Tống Thi Mạn đã vọt vào từ cửa sau.
Cô ấy không bận tâm đến hình tượng của mình, tiếng hét