~~~
Bờ hồ.
Một tay Thịnh Thanh Khê cố hết sức ôm nữ sinh bơi về bờ, nhưng người trong lòng ngực lại giãy giụa vô cùng lợi hại, làm cô thiếu chút nữa đã bị nữ sinh kéo cùng nhau chìm xuống.
Nước tuy rằng trong vắt, nhưng dưới đáy lại mọc đầy rong xoắn, dưới đáy hồ, đồng phục xanh trắng thấm ướt cũng đã không thể phân biệt rõ màu sắc.
Thịnh Thanh Khê cơ hồ dùng toàn bộ lực mới đẩy được nữ sinh lên bờ, lập tức đã có người đến kéo nữ sinh lên.
Khi cô muốn trèo lên trên, bỗng nhiên cảm giác được một lực kéo chân lại, Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu nhìn xuống, đám rong dưới đáy hồ quanh quanh quấn lấy cẳng chân cô, cô chỉ có thể bơi về hướng ngược lại.
Sức lực còn lại của Thịnh Thanh Khê không nhiều lắm, cô chỉ có thể quay đầu gỡ rong quấn trên đùi ra, thứ này mà càng giãy dụa nó càng quấn chặt.
"Mau mau tản ra ngoài! Đừng vây quanh một chỗ, để không khí còn lưu thông!"
Người trên bờ đều vây quanh nữ sinh đuối nước kia để sơ cứu, hai nam sinh nhìn Thịnh Thanh Khê nhảy xuống kia dường như họ đã quên mất cô còn chưa lên bờ, không một ai nhớ đến cô đã đi lên hay chưa.
Thời khắc Lâm Nhiên chạy đến bờ hồ, người vây bên cạnh nữ sinh kia không ít, anh đẩy đám đông ra tìm hình bóng Thịnh Thanh Khê, nhưng anh tìm đi tìm lại hai lần cũng không thấy Thịnh Thanh Khê đâu.
Sắc mặt Lâm Nhiên âm trầm, anh tiện tay túm lấy một nam sinh, đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt cổ áo đối phương, lạnh giọng hỏi: "Thịnh Thanh Khê đâu? Thịnh Thanh Khê cậu ấy đang ở đâu?!"
Lúc đầu nam sinh kia sửng sốt một chút: "Thịnh Thanh Khê? Ai là Thịnh Thanh..
A, cô gái cứu người kia đâu rồi?"
Cậu ta hoảng loạn quay đầu ngang dọc để tìm hình dáng Thịnh Thanh Khê, khi không thấy người thì cậu ta đã ra một thân mồ hôi lạnh, ngơ ngác đáp lại: "Hình như người đó còn chưa lên bờ."
Lâm Nhiên ném cậu ta sang một bên rồi lập tức nhảy xuống nước.
Lão Khuất ở trên bờ nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn vào trong hồ, ông hoảng hốt không rõ hỏi: "Ai lại nhảy xuống đấy? Người không phải đã cứu lên rồi sao?"
Nam sinh đã nhanh chóng bị sự thật này dọa khóc: "Thầy ơi, còn một cô gái ở trong nước, người cứu bạn này còn chưa có lên bờ."
Cái gì?
Lão Khuất cắn răng đem lời răn dạy nuốt xuống bụng: "Chuyện lớn như vậy mà các em cũng quên cho được! Ai nhảy xuống rồi?"
Nam sinh lắp ba lắp bắp: "Lâm..
Lâm Nhiên nhảy xuống."
Nữ sinh đuối nước đã tỉnh, đang ôm một cô giáo khóc lớn, các thầy cô khác đưa nữ sinh về nơi tập trung trước.
Còn lão Khuất nôn nóng chờ ở trên bờ, gắt gao nhìn xuống động tĩnh nơi đáy hồ.
Sau khi cởi bỏ hết đám rong, Thịnh Thanh Khê đã dần kiệt sức, lúc này cô có chút hoảng hốt, nhất thời không rõ mình đang chìm ở đáy hồ hay là ở đáy biển.
Đời trước cô lôi nghi phạm cột bom trên người rơi từ đỉnh núi xuống đáy biển cũng như thế này, giữa lúc mông lung ở nơi đáy biển cô còn có thể thấy được ánh sáng nhỏ vụn trên mặt nước, nước lạnh băng làm cảm giác của cô trở nên chậm chạp.
Thịnh Thanh Khê ngơ ngẩn mà nhìn ánh sáng dần ảm đạm trên đỉnh đầu, nơi đáy lòng cô trộm gọi một câu: Lâm Nhiên.
Ánh sáng trên mặt hồ bỗng bị đánh tan, một thân ảnh nhảy vào trong hồ.
Rõ ràng lúc này ánh sáng đã hoàn toàn tan nát, nhưng Thịnh Thanh Khê lại cảm thấy đáy hồ ngày càng rực rỡ.
Anh cách cô ngày càng gần.
Thẳng đến khi eo cô được người ôm lấy, cô bị người đó gắt gao ôm vào trong lòng, dòng nước lạnh băng được cơ thể nóng bỏng thay thế.
Cô được người đó ôm theo bơi lên phía trước, càng ngày họ càng đến gần ánh sáng.
Lâm Nhiên gắt gao ôm chặt Thịnh Thanh Khê bơi lên bờ, cô nhắm mắt an tĩnh dán mặt ở bên gáy anh.
Lão Khuất thấy Lâm Nhiên ôm được người lên mới thở phào nhẹ nhõm, ông vội cong lưng muốn đón lấy cô gái nhỏ, nhưng Lâm Nhiên lại tránh khỏi tay ông.
Lão Khuất ngẩn ra, lúc này ông mới nhìn rõ biểu tình của thiếu niên ướt đẫm cả người này.
Mặt anh đầy lệ khí không thể che giấu, vẻ mặt so với hồ nước còn muốn lạnh hơn, đường môi mím chặt lại.
Nhìn kỹ còn có thể thấy đôi tay anh ôm Thịnh Thanh Khê có hơi run rẩy.
Lão Khuất lặng lẽ thở dài, đứa nhỏ này.
Lâm Nhiên vừa mới ôm Thịnh Thanh Khê lên bờ, đã nghe thấy người trong lòng anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo dán lên gáy anh, cô nhỏ giọng gọi tên anh: "Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên siết tay chặt ôm cô, khàn giọng đáp: "Tôi đây."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, trường học đã gọi xe cứu thương tới, may mắn hai nữ sinh không làm sao, xe cứu thương còn nửa giờ nữa sẽ đến chân núi.
Lâm Nhiên lại không thể chờ lâu như vậy, anh cõng Thịnh Thanh Khê lên chuẩn bị mang cô xuống núi.
Tạ Chân và Hà Mặc nghe được tin tức đều đã chạy tới đây, hai người nhìn Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê đều ướt rượt thì giật nảy mình.
Tạ Chân lấy điện thoại gọi xe, Hà Mặc đi lên giúp Lâm Nhiên một tay.
Hà Mặc thấp giọng gọi: "Nhiên ca."
Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói khàn đục: "Đi cầm balo của cậu ấy đi, tôi đưa người đi bệnh viện.
Cậu nói với lão Khuất tạm thời đừng thông báo với người trong nhà Thịnh Thanh Khê, nguyên nhân cụ thể thì tôi sẽ gọi giải thích với thầy ấy sau."
Hà Mặc gật gật đầu.
Lâm Nhiên nói xong cũng không quản tình huống đằng sau, anh lập tức cõng Thịnh Thanh Khê xuống núi.
Hiện tại đã gần 5 giờ, sắc trời dần tối, hơn nữa trong rừng cành lá rậm rạp đã che khuất phần lớn ánh sáng.
Lâm Nhiên vội vã xuống núi, không đi theo đường chính, mà chuẩn bị xuyên qua cánh rừng cõng cô xuống dưới.
Ý thức của Thịnh Thanh Khê vẫn còn hơi mơ hồ, sườn mặt dán lên da thịt ấm áp.
Cô thì thào hỏi: "Lâm Nhiên, cậu còn sống sao?"
Lâm Nhiên không ngừng bước, đôi mắt anh hơi phiếm hồng, thấp giọng đáp: "Tôi còn sống."
Lâm Nhiên đi bộ nhanh hơn về phía trước, nhưng anh chợt hơi dừng bước chân, có giọt nước nóng bỏng rơi trên cổ anh, từng giọt từng giọt, trượt theo cổ anh đi xuống.
Cô ấy đang khóc.
Lâm Nhiên lớn tiếng lặp lại một lần: "Thịnh Thanh Khê, tôi còn sống."
Cô gái trên lưng nhỏ giọng đáp lại anh: "Cậu còn sống."
Thịnh Thanh Khê thong thả chớp mắt, cô nghiêng đầu nhìn ánh sáng mờ ảo chiếu xuống rừng rậm ở phía trên, suy nghĩ và cơ thể lại trở nên nặng nề, không ngừng kéo cô lao xuống dưới.
Cô đã rất nhiều lần cảm tạ trời đất.
Lâm Nhiên còn sống đến hiện tại.
-
Sau lúc khám xong, Thịnh Thanh Khê đã hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Cô đang nằm trên giường bệnh, ánh đèn trong phòng có hơi chói mắt, ngay sau đó, cô quay đầu thoáng nhìn qua ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Nhiên đứng cách đó không xa gọi điện thoại.
"Vâng, tình huống trong nhà cậu ấy có chút phức tạp." Lâm Nhiên đứng ngoài cửa thấp giọng đáp lời lão Khuất: "Cậu ấy không muốn để người trong nhà biết, ngày mai em sẽ đưa cậu ấy về."
Lâm Nhiên nói thêm vài câu liền cúp máy.
Anh xoay người đẩy cửa mở ra liền đối diện với đôi mắt long lanh của Thịnh Thanh Khê, chính xác là cô đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, so với sự lạnh nhạt ban ngày thì