~~~
Thiếu niên dùng lực lớn đâm sầm vào lồng ngực Thịnh Thanh Khê khiến cô chịu không nổi, vì để mình không bị ngã, cô đành phải ngồi quỳ xuống mặt sàn lạnh lẽo theo lực của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên gắt gao ôm chặt vai cô, lồng ngực rộng lớn đem cả người cô vây lại trong lòng.
Mùi thuốc lá chưa tan vương đầy trên áo anh, Thịnh Thanh Khê bị buộc kề sát bên ngực trái anh, trên ban công lúc này yên tĩnh không tiếng động càng không cản được cô cảm nhận thấy cảm xúc phập phồng của Lâm Nhiên.
Trái tim trong ngực anh đang không ngừng tăng tốc.
Ngón tay trắng nõn tinh tế nắm lấy lưng áo Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê duỗi tay ôm eo anh.
Bọn họ thân mật khăng khít dán sát vào nhau.
Lâm Nhiên như người chết đuối vớ được cọc gỗ, gắt gao ôm chặt, nhắm mắt cảm thụ độ ấm của người trong ngực, cô thuận theo để anh tùy ý ôm, tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi cận kề bên tai anh.
Phản ứng của Thịnh Thanh Khê khiến lửa giận và ý niệm không thể khống chế của Lâm Nhiên giảm đi một chút.
Lúc lâu sau đã khá hơn, Lâm Nhiên mới ấm ách giọng hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Thịnh Thanh Khê muốn ngẩng đầu để nhìn rõ mặt anh, nhưng Lâm Nhiên không những không buông ra, mà còn ôm cô càng chặt.
Cô đành phải nhẹ nhàng cọ cọ cằm anh, "Tới nhìn bạn nhỏ ngoan."
Rõ ràng giờ phút này tâm tình Lâm Nhiên đã kém tới cực điểm, nhưng nghe Thịnh Thanh Khê nói vậy anh vẫn cười nhẹ một tiếng: "Nhưng mình không ngoan."
Anh trầm mặc một lát, lại khàn khàn nói: "Thịnh Thanh Khê, hiện tại mình không tỉnh táo cho lắm."
Thịnh Thanh Khê hơi dùng sức ôm eo anh, nhẹ giọng hỏi: "Lâm Nhiên, cậu làm sao thế?"
Gió trên ban công càng lúc càng lớn, Lâm Nhiên không trả lời vấn đề của Thịnh Thanh Khê ngay, anh đứng dậy ôm cô vào nhà ấm.
Không gian chợt trở nên chói sáng.
Nhà ấm có một cái sô pha đơn, Lâm Nhiên lập tức đi đến ngồi xuống, anh cũng mặc kệ có phải Thịnh Thanh Khê vẫn còn ở trong lòng mình hay không.
Vì thế sau khi Lâm Nhiên ngồi xuống, tư thế của hai người liền biến thành Lâm Nhiên ngồi trên sô pha, còn Thịnh Thanh Khê ngồi trên đùi Lâm Nhiên.
Đối với Thịnh Thanh Khê mà nói, tư thế này quá mức thân mật, cô bất an động đậy.
Nhưng mới vừa động đã bị tay Lâm Nhiên giữ lại, giọng nói khàn khàn của anh vang lên ở trên đầu cô: "Cậu đừng nhúc nhích."
Thịnh Thanh Khê đành phải thả lỏng nửa người thành thật dựa vào ngực anh.
Họ giữ nguyên tư thế này rất lâu, cho đến khi nhiệt độ cơ thể cô ấm lên Lâm Nhiên mới thấp giọng nói: "Thịnh Thanh Khê, mẹ mình sinh bệnh qua đời khi mình mới bảy tuổi, bà qua đời chưa đến một năm ba mình đã tái hôn."
"Khi còn nhỏ, mình không cách nào tiếp nhận việc ông ta đi thêm bước nữa, dù sau đó mọi đã chuyện đã rõ ràng nhưng mình vẫn không tiếp nhận được.
Hai năm trước xảy ra một chuyện, nên mình và Yên Yên đã dọn ra khỏi nhà."
Nói đến chuyện của hai năm trước, Lâm Nhiên vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Mấy năm nay, tuy rằng Lâm Nhiên không thể chấp nhận được việc Từ Nghi Dung lấy cái thân phận là mẹ tới chăm sóc anh và Lâm Yên Yên, nhưng tính cách Từ Nghi Dung vốn ôn nhu, nên giữa họ cũng không có mâu thuẫn quá lớn.
Hơn nữa Lâm Yên Yên vẫn là một cô gái, có một số việc cũng không tiện nói với hai người đàn ông trong nhà.
Hai năm trước, Lâm Yên Yên bị ốm một hồi.
Khi đó Lâm Hữu Thành đi công tác ở nơi khác không về được, ở nhà chỉ còn mỗi Từ Nghi Dung và hai anh em nhà anh, Từ Nghi Dung sợ người hầu trong nhà không đủ săn sóc liền tự mình chăm sóc cho Lâm Yên Yên.
Lâm Yên Yên bị ốm cả người khó chịu, nóng đến mơ mơ màng màng, ngửi thấy mùi thuốc liền theo bản năng giơ tay đẩy Từ Nghi Dung ra, cả một bát thuốc nóng bỏng sóng sánh đổ về phía người Từ Nghi Dung.
Lâm Nhiên phản ứng rất nhanh, anh duỗi tay kéo Từ Nghi Dung.
Dù vậy nhưng vẫn bị hắt vào Từ Nghi Dung, bát thuốc vừa mới sắc xong rơi vỡ đầy đất.
Xui chính là, Lâm Hữu Thành lại về đúng lúc này.
Ông ta vừa vào cửa đã thấy Lâm Yên Yên đẩy Từ Nghi Dung, và cảnh tượng Từ Nghi Dung bị bỏng.
Lâm Hữu Thành tức giận trách mắng Lâm Yên Yên đang ốm nặng, ông ta cho rằng lúc ông ta vắng nhà Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên luôn dùng thái độ như vậy để đối đãi với người phụ nữ đã sống cùng họ tám năm.
Ngay trong đêm đó Lâm Nhiên liền đưa Lâm Yên Yên rời khỏi ngôi nhà mà bọn họ đã sống nhiều năm.
Đã qua hai năm, nhưng khi nhắc lại chuyện này, Lâm Nhiên vẫn khó mà nguôi ngoai.
Anh khắc chế cảm xúc của bản thân, nói: "Ông ta nhìn mình với Yên Yên lớn lên, anh em mình là con của ông ta."
Hai mắt Lâm Nhiên ửng đỏ, đặt cằm lên trán Thịnh Thanh Khê, anh vừa đau khổ lại khó hiểu: "Sao ông ta có thể nghĩ Yên Yên như vậy?"
Khi ấy, anh bị Lâm Hữu Thành dùng ngôn từ tổn thương, nên từ đó đến nay vết thương lòng trong anh vẫn không thể lành lại.
Sau khi mẹ mất đi, không ai dạy Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên phải chung sống với gia đình mới như thế nào, cũng không có ai dạy họ sau khi xảy ra mâu thuẫn với ba thì nên đi giải hòa ra sao.
Thịnh Thanh Khê vẫn luôn an tĩnh nghe Lâm Nhiên nói chuyện, chuyện này trước đây cô đã từng nghe Lâm Yên Yên nói qua.
Nhưng cô biết, đêm nay không phải Lâm Nhiên mất khống chế vì chuyện này, còn có nguyên nhân khác.
Mà đối với Lâm Nhiên, chuyện này anh khó lòng mở miệng, chuyện gia đình xấu hổ như vậy anh không thể nào nói ra trước mặt người trong lòng được.
Sau khi nói xong, Lâm Nhiên đưa tay xoa xoa đầu Thịnh Thanh Khê, anh trầm giọng hỏi: "Có phải dọa đến cậu rồi không?"
Thịnh Thanh Khê thoáng chần chờ, nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, cậu có thể nào...!Có thể nào buông mình xuống trước được không."
Lâm Nhiên hơi dừng động tác, anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ ở trong lòng mình, cô vô cùng căng thẳng mà nắm chặt vạt áo khoác trên người, đầu cũng chỉ dám cẩn thận dựa chút chút lên ngực anh.
Nếu là ngày thường, Lâm Nhiên khẳng định sẽ buông cô ra ngay, nhưng hôm nay anh lại muốn bắt nạt cô một chút.
Lâm Nhiên duỗi tay nắm cằm của Thịnh Thanh Khê xoay cô nhìn về phía anh, cười đến không chút để ý, ngữ điệu trêu chọc: "Mặc áo của mình, ngồi trên đùi mình, cậu nói buông thì phải buông à?"
Đôi mắt ướt của thiếu nữ không chớp nhìn chằm chằm vào anh, ý cười nhỏ vụn trên khóe môi Lâm Nhiên cũng dần dần biến mất.
Bị cô nhìn bằng ánh mắt trong suốt như vậy, anh thật sự cảm thấy mình chính là một tên cầm thú.
Lâm Nhiên ho nhẹ một tiếng, đang định buông Thịnh Thanh Khê ra thì cô bỗng dưng cử động.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt qua khóe mắt anh, lòng bàn tay mềm mại ôn nhu dừng lại bên môi anh.
Cô thở dài: "Lâm Nhiên, cậu đừng khóc."
Lâm Nhiên cứng đờ.
Thịnh Thanh Khê duỗi tay ôm cổ Lâm Nhiên, cô chủ động đến gần khiến cho khoảng cách giữa họ càng thêm gần, cô nói từng câu từng chữ ở bên tai anh: "Mình ở bên cạnh cậu, mình cho cậu ôm, cậu đừng buồn nữa nhé."
Mình sẽ bảo vệ cậu mà.
Tay Lâm Nhiên ôm Thịnh Thanh Khê bỗng nhiên siết chặt, khắc chế không được mà thở hổn hển.
Từ lúc nhận điện thoại của Lâm Hoàng đến giờ, cảm xúc của anh vẫn luôn bị đè ép.
Chuyện này đời trước anh không biết đến, nhưng không đại biểu rằng nó không xảy ra.
Đời trước, khi Lâm Yên Yên xảy ra chuyện, ông nội anh bên kia rất có thể sẽ vì Lâm Yên Yên mà gạt anh.
Cho nên đến khi chết anh cũng không biết tới chuyện này, Lâm Hữu Thành làm anh cảm thấy ghê tởm.
Người như vậy lại là ba anh.
Toàn thân Lâm Nhiên ớn lạnh, chỉ có Thịnh Thanh Khê không ngừng nhắc nhở anh, anh còn sống.
Cũng bởi vì anh còn sống, nên anh buộc phải đối mặt những việc này, chẳng sợ mình đầy thương tích nhưng anh cũng đã không còn chỗ trốn.
Anh kề sát bên gáy cô khàn giọng đáp: "Mình không khóc."
Đáp lại anh chính là Thịnh Thanh Khê càng dùng sức ôm chặt.
...
Không biết qua bao lâu, Lâm Nhiên mới chậm rãi buông Thịnh Thanh Khê ra.
Mùi thuốc lá trên người Lâm Nhiên đã tản đi, chỉ còn dư lại mùi rượu hỗn hợp.
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, thoạt nhìn anh đã khá hơn chút so với vừa rồi, nếu anh đã không muốn nói cô cũng sẽ không hỏi.
Lâm Nhiên vừa uống rượu, không thể lái xe đưa Thịnh Thanh Khê về.
Anh nắm cổ tay kéo cô xuống dưới tầng, "Lần sau đến thì gọi điện nói mình một tiếng, mình đi đón ngươi."
Trời đất thành Tây, ngoài phố mỹ thực thì phần lớn những con đường khác đều vắng tanh.
Một mình cô ở bên ngoài rất không an toàn.
Lâm Nhiên với Thịnh Thanh Khê vừa đi xuống đã thấy một cái đầu nhỏ thoăn thoắt rụt lại, nhưng rõ ràng động tác của Lâm Yên Yên không đủ nhanh, Lâm Nhiên đi đến cố định đầu con nhóc này vào cửa sổ.
Lâm Yên Yên kẹt trong thế tiến thoái lưỡng nan.
Gian phòng Lâm Yên Yên ngồi làm bài tập thiết kế ba mặt tường đều là pha lê trong suốt, cho nên khi cầu thang tầng trên vang lên tiếng bước chân, cô bé liền chạy từ bàn học đến trước cửa sổ nhìn lén.
Chỉ là không nghĩ tới lại vừa vặn đụng phải tầm mắt Lâm Nhiên.
Lâm Yên Yên giãy giụa một hồi, sau đó mặc kệ Lâm Nhiên, cô bé vô cùng đáng thương nhìn về phía Thịnh Thanh Khê, "Chị, chị ơi, em như vậy rất khó chịu."
Thấy vậy Thịnh Thanh Khê giơ tay kéo kéo góc áo Lâm Nhiên.
Rõ là một câu cũng chưa nói, nhưng Lâm Nhiên lại vô cùng phối hợp mà bỏ Lâm Yên Yên ra.
Anh liếc mắt nhìn con nhóc đang xoa xoa cổ kia, hừ nhẹ nói: "Em cũng thật thông mình."
Lâm Yên Yên chớp chớp mắt, nhanh chóng đem cửa sổ đóng lại rồi chạy trốn về phòng.
Quá rõ rồi, hiện tại cô bé đã đánh trúng tử huyệt của anh trai.
Lúc Lâm Nhiên đang nói chuyện với Lâm Yên Yên, Thịnh Thanh Khê đã cởi áo đồng phục xuống, buổi tối nhiệt độ hạ thấp, Lâm Nhiên vẫn mặc cái áo cộc tay hồi sáng, vừa rồi lúc Lâm Nhiên ôm cô đầu ngón tay anh đều đã lạnh băng.
Lâm Nhiên thấy Lâm Yên Yên thành thật ngồi trên ghế tiếp tục làm bài liền muốn tiếp tục dắt Thịnh Thanh Khê đi xuống, nhưng vừa quay đầu đã thấy cô gái nhỏ dùng ánh mắt trông mong nhìn anh.
Trên tay còn cầm áo khoác.
Thịnh Thanh Khê thấy Lâm Nhiên nhìn qua liền đưa áo đến, "Lâm Nhiên, bên ngoài rất lạnh."
Cởi áo khoác xuống, trên người Thịnh Thanh Khê cũng chỉ còn lại áo sơ mi và một cái áo dệt kim hở cổ.
Lâm Nhiên nhận lấy áo vung tay khoác lên người cô, thuận tay ôm vai dắt cô đi, "Tự cậu mặc đi, mình cũng không lạnh.
Sáng mai mình tới đón cậu đi học."
Khi đi qua tầng hai, Tạ Chân với Hà Mặc vẫn còn đang ầm ĩ, hai người không hề chú ý tới Lâm Nhiên ôm Thịnh Thanh Khê xuống tầng.
Xe đã chờ ở ven đường, Lâm Nhiên mở cửa xe xách Thịnh Thanh Khê vào, khi anh cũng muốn vào trong thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lâm Nhiên dừng lại, lấy điện thoại ra nhìn lướt qua thì liền cất vào.
Chỉ có chút động tác như vậy, nhưng đợi Lâm Nhiên ngẩng đầu lên đã bị chọc cho tức cười.
Cửa xe vốn mở đã bị Thịnh Thanh Khê đóng lại, cô mở cửa sổ xe ra vẫy vẫy tay với anh, mắt đen sáng lấp lánh, thanh âm ngọt lịm: "Lâm Nhiên, mình về nhà đây."
Lâm Nhiên: "......"
Anh hừ nhẹ một tiếng, hất hất cằm, "Cậu dịch vào trong."
Thịnh Thanh Khê do dự chốc lát mới dịch sang ghế bên kia, cô nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, cậu có việc thì mau đi đi.
Mình có thể tự đi về, về đến nơi sẽ nhắn tin cho cậu."
Lâm Nhiên mở cửa xe ngồi lên, anh nhướng mày nhìn Thịnh Thanh Khê: "Lời cậu nói với mình rạng sáng nay có còn nhớ không đấy? Hiện tại muốn đổi ý rồi?"
Rạng sáng nay, Thịnh Thanh Khê hỏi anh, một năm tới đây có thể ngốc ở bên cạnh cô không.
Lâm Nhiên quyết định tự mình thể nghiệm cho Thịnh Thanh Khê thấy được anh không phải thuận miệng đồng ý cũng không phải hứa suông.
Thịnh Thanh Khê bất đắc dĩ nhìn Lâm Nhiên, anh hẳn là biết rõ ý tứ không phải vậy.
Chẳng qua thành Tây quá xa, đi lại quá lãng phí thời gian, mà thời gian hiện giờ cũng không còn sớm.
Sau khi xe chạy Lâm Nhiên cũng không nói chuyện nữa, anh cúi đầu trả lời tin nhắn.
Thịnh Thanh Khê im lặng ngồi bên cạnh, cô biết trạng thái nhẹ nhõm của Lâm Nhiên ở trước mặt cô hiện tại hơn phân nửa đều là giả vờ, trong lòng anh chất đầy tâm sự.
Một đường im lặng.
Khi xe dừng lại Lâm Nhiên mới phát hiện đã tới Thịnh Khai, anh cất điện thoại rồi kéo cô gái nhỏ xuống xe.
Tay cô vẫn luôn rụt lại trong ống tay, anh thăm dò thò tay vào sờ một chút, ấm.
Lâm Nhiên đưa Thịnh Thanh Khê đến trước hiên cửa liền dừng bước, động tác tự nhiên vỗ vỗ đầu cô, "Ngủ sớm chút, ngày mai vẫn là 6 rưỡi mình đến, đến nơi sẽ nhắn tin để cậu ra ngoài."
Thịnh Thanh Khê ngưỡng mặt nhìn thiếu niên chìm trong bóng tối, toàn bộ đường nét trên mặt anh trở nên mơ hồ, nhưng cái này cũng không gây trở ngại đến việc cô nhìn thấu ánh mắt Lâm Nhiên.
U ám và ẩn nhẫn.
Thịnh Thanh Khê vẫn có hơi lo lắng cho anh, cô nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: "Mình chờ cậu tới đón nhé."
Lâm Nhiên cười nhẹ, "Được, mau vào đi thôi."
Lâm Nhiên nhìn bóng dáng Thịnh Thanh Khê dần biến mất qua khe cửa, cửa lớn hoàn toàn khép kín, tươi cười trên mặt anh cũng biến mất không còn một mảnh.
Lâm Nhiên xoay người đi vào bóng tối.
Anh đi tới địa điểm kế tiếp, là biệt thự ở lưng chừng núi Sơ Thành.
-
11 giờ đêm, tầng mây dày đặc trong màn đêm, một ngôi sao cũng không thấy.
Biệt thự đèn đuốc sáng chói giữa bóng đêm.
Sau hai năm, đây là lần đầu Lâm Nhiên bước chân vào căn nhà này lần nữa.
Phòng khách rộng rãi sáng trưng, Lâm Hữu Thành trầm mặc ngồi trên sô pha nhìn thiếu niên đứng trước mặt ông ta, hai người bọn họ cứ như vậy mà giằng co, không ai lên tiếng trước.
Từ Nghi Dung đã tránh lên phòng trước khi Lâm Nhiên đến, chuyện này bà ta sẽ không xen vào.
Lâm Nhiên nhàn nhạt lia mắt nhìn chung quanh.
Nhìn qua nơi này cũng không có gì khác so với trước khi anh rời đi, nhưng Lâm Nhiên vẫn nhìn ra những chi tiết bất đồng rất nhỏ.
Bình hoa trên bàn trà đã thay mới, trên đó cắm một bó bách hợp mới mẻ.
Bình hoa ban đầu là men gốm màu xanh lá, trong nhà họ cũng chưa từng xuất hiện bách hợp.
Gì mà Vãn Thu thích sứ men xanh.
Cho nên phàm là đồ sứ trong