~~~
"Thịnh Thanh Khê, cậu ở đâu vậy? Cậu..."
Tiếng nói của Lâm Nhiên đột nhiên im bặt.
Loa điện thoại truyền đến giọng nói của cô gái nhỏ, vừa mềm vừa ngọt, như thể ngậm một ngàn viên đường làm nũng với anh: "Lâm Nhiên, sao cậu lại không nhận điện thoại của mình thế? Lâm Nhiên, hôm nay ánh trăng rất đẹp.
Lâm Nhiên, cậu có đang nhìn ánh trăng không nha?"
"Lâm Nhiên, Lâm Nhiên, Lâm Nhiên."
Cô không ngừng gọi tên anh, dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu liên tục gọi.
Giọng điệu hoàn toàn khác với trong quá khứ.
Lâm Nhiên đờ người mất vài giây liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.
Anh nhíu mày, ngữ khí kém vô cùng, "Thịnh Thanh Khê, cậu ở đâu?"
Cô ngoan ngoãn trả lời anh: "Mình đi ăn cơm với các dì xinh đẹp nha."
Xe tới đón Lâm Nhiên đã sớm chờ ở cửa, Lâm Nhiên khom lưng ngồi vào ghế sau, "Cậu gửi định vị cho mình, không được tắt điện thoại đâu đấy."
Quán ăn Nhật.
Thịnh Thanh Khê một mình ngồi một góc trên đài ngắm cảnh, cô không nghĩ bây giờ mình lại đụng rượu liền say.
Cô đi theo hướng gió lùa, tới gian tầng hai nho nhỏ ngồi thơ thẩn.
Đài ngắm cảnh lắp một chiếc xích đu nho nhỏ, với một chiếc bàn đơn nhỏ.
Trừ cái đài này ra, ban công chỉ còn những dải hoa màu tím nhạt.
Thịnh Thanh Khê cuộn tròn trên xích đu ngửa đầu nhìn trời, cô rất muốn thấy Lâm Nhiên.
Rất muốn rất muốn rất muốn.
Cô cầm điện thoại, nghiêng đầu, nhỏ giọng tâm sự với Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, mình rất thường mơ đến cậu.
Có một đoạn thời gian, mình rất muốn thấy cậu trong mơ, nhưng cũng sợ mơ đến cậu."
Ký ức của Thịnh Thanh Khê hỗn loạn đan xen, mơ hồ không rõ.
Kiếp trước, khi xử lý những vụ án phóng hỏa có chủ đích, lúc ấy, đến cả dũng khí đến bệnh viện xem người bị hại cô cũng không có.
Người đàn anh dẫn dắt nghĩ cô sợ hãi, cho nên vẫn luôn đi thay cô.
Cô biết rõ, người bị hại rất đau đớn.
Khi ấy, Thịnh Thanh Khê không thể kìm chế được bản thân, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ tới Lâm Nhiên, cô không dám nghĩ đến cảnh Lâm Nhiên bị lửa lớn vây hãm không thể thoát ra, cũng không dám tưởng tượng Lâm Nhiên sẽ đau đớn đến nhường nào.
Ánh đèn xa hoa giữa phố thị rộng lớn cũng không thể hấp dẫn Lâm Nhiên nhìn qua.
Anh trầm mặc nghe Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng lèm bèm ở đầu dây bên kia, cô tựa hồ không cần anh đáp lời, mà như chỉ cần một người có thể lắng nghe cô tâm sự giây lát.
"Lâm Nhiên, hôm nay trời lại mưa."
Lâm Nhiên ngẩn ra, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cả mảnh đất Ninh Thành cũng chỉ có vài hạt mưa lất phất, ánh trăng huyền ảo vẫn treo giữa bầu trời đêm.
Mặt đất khô ráo và sạch sẽ.
"Lâm Nhiên, mình rất nhớ cậu."
Giọng của cô dần ảm đạm rồi thì thào, nghe hai chữ sau cùng đã hơi nghẹn ngào, nghẹn đến tận tim.
Lâm Nhiên nắm chặt điện thoại, anh hạ giọng hỏi bác tài: "Còn bao lâu nữa mới đến?"
Bác tài liếc nhìn bản đồ một cái, thời điểm này giao thông thông thoáng, hẳn sẽ không ùn tắc đâu nhỉ, "Chỉ mười phút nữa sẽ đến nơi."
Thanh âm Thịnh Thanh Khê ngày càng nhỏ, Lâm Nhiên đã không nghe rõ cô đang lầm bầm gì nữa, anh chỉ có thể liên miệng nhắc nhở cô không được ngủ ở bên ngoài.
Mười phút sau, Lâm Nhiên xuống xe.
Quán ăn này không lớn lắm, tìm một người còn khá dễ.
Không tìm được người ở tầng một, Lâm Nhiên lập tức quay người chạy lên tầng trên.
Trên đây chỉ có một bàn ăn, cả bàn đều mặc đồng phục mà anh đã từng thấy qua trên sóng trực tiếp.
Lâm Nhiên lướt một vòng, đi về hướng ban công nhỏ.
Quả nhiên, vừa đến đây anh đã thấy ngay con mèo nhỏ say xỉn đang co người trong góc.
Mèo nhỏ say rượu kia vẫn đang ôm điện thoại thì thầm lải nhải, hai bên má hây hây đỏ, đôi mắt mê man đầy ậng nước mắt.
Nhìn qua vô cùng đau khổ và yếu đuối.
Lòng Lâm Nhiên nháy mắt mềm nhũn.
"Thịnh Thanh Khê, nhìn mình này."
Lâm Nhiên khom lưng, duỗi tay khẽ vuốt má nâng mặt cô lên.
Thế mà con mèo nhỏ này cũng không ngẩng đầu nhìn anh, còn vô tình đánh bay tay anh ra, nhỏ giọng thầm thì: "Đừng chạm vào tôi, Lâm Nhiên sẽ không vui đâu."
Lâm Nhiên bất đắc dĩ, hóa ra cô còn biết anh sẽ không vui vẻ.
Anh thở một hơi dài, ngay sau đó bế cô lên.
Thân mình chợt lơ lửng, Thịnh Thanh Khê không thể không nhìn người vừa tới.
Mắt mở trân trân xác định hồi lâu mới nhận ra người đang ôm mình là Lâm Nhiên, cô choáng váng hỏi: "Ơ? Lâm Nhiên, sao cậu lại ở đây thế?"
Sao Lâm Nhiên lại ở đây à?
Đương nhiên là anh nhớ cô đến sắp phát điên rồi, mới hâm hâm chạy đi mua vé bay tới đây gặp cô chứ sao.
Khoảng cách dù xa cũng không thể nào ngăn cản nỗi thương nhớ của anh.
Bất quá, Lâm Nhiên ôm Thịnh Thanh Khê ra khỏi ban công chưa được vài bước đã bị người cản lại, và người ngăn hiển nhiên là các dì tham gia thi đấu cờ năm quân kia.
Nhóm các dì đã chuẩn bị tốt động tác cướp người, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một tên hung thần ác sát, ríu ra ríu rít nói mau thả người...!vân vân mây mây.
Không đợi các dì gây khó dễ, Lâm Nhiên đã giải thích trước: "Thịnh Thanh Khê là...!Là em gái cháu.
Thi đấu xong rồi, cháu tới đón em ấy về."
Dì Triệu trừng mắt: "Cậu có chứng cứ gì nói cậu là anh trai con bé?"
Lâm Nhiên ngó xuống Thịnh Thanh Khê ở trong ngực, cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, hai má đỏ ửng xinh đẹp, khiến bộ dáng ôn nhu ngày thường của cô nhiều thêm chút ngây thơ.
Anh thấp giọng hỏi: "Biết mình là ai chứ? Mình tới đón cậu về nhà, cậu muốn về nhà cùng mình không?"
Thịnh Thanh Khê đầu quay quay một lúc mới phản ứng lại, cô duỗi tay ôm cổ anh, dựa lên đầu vai anh nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, mình và cậu cùng về."
Dù Thịnh Thanh Khê đã nói thế, nhưng dì Triệu vẫn không yên tâm, "Cậu đưa chứng minh thân phận cho tôi nhìn cái đã."
Lâm Nhiên đưa cả căn cước và thẻ học sinh cho dì Triệu.
Một đống các dì ghé sát vào nhau, lẩm bẩm lầm bầm nói mấy câu, các bà chụp lại căn cước và thẻ học sinh của Lâm Nhiên, cuối cùng hỏi số điện thoại Lâm Nhiên rồi thả họ đi.
Xe vẫn luôn đợi ở dưới tầng.
Tài xế thấy Lâm Nhiên ra, xuống xe mở cửa ghế sau.
Lâm Nhiên biết Thịnh Thanh Khê ở khách sạn nào, chờ anh báo địa chỉ xong, bác tài vô cùng tinh ý hạ tấm vách ngăn xe xuống.
Ngược lại, Lâm Nhiên bị thao tác này của bác tài dọa ngu.
Làm cái gì đấy?
Tuy Thịnh Thanh Khê uống say, nhưng người vẫn thức, không ngủ thiếp đi.
Tối nay cô chỉ ăn vài miếng sushi và uống được ít rượu, bây giờ quá bữa lại cảm thấy đói ăn.
Cô xoa xoa bụng mình, vô thức nói: "Mình muốn ăn lẩu Oden."
Mấy năm đi làm, Thịnh Thanh Khê thích đi ăn lẩu Oden ở hàng ngay cạnh Cục cảnh sát nhất, đặc biệt là vào mùa đông, nước lẩu nóng hầm hập thêm các loại rau tươi ngọt, miễn bàn có bao nhiêu mỹ vị.
Lâm Nhiên ngập ngừng giây lát, rồi gõ gõ tấm ngăn hỏi: "Ở đâu có bán lẩu Oden thế bác?"
Bác tài là người địa phương Ninh Thành, đối với phố ẩm thực ở đây rất quen thuộc.
Khi tới nơi, bác trực tiếp xuống xe mua giúp Lâm Nhiên mua hai phần lớn, bên trong có đồ gì là mua hết đồ đó.
Có lẽ là ngửi được hương vị, Thịnh Thanh Khê lắc lư đi tìm lẩu Oden.
Lâm Nhiên ấn Thịnh Thanh Khê đang lộn xộn lại, "Đừng cựa quậy, nóng đó."
Lâm Nhiên tuy nhìn gầy, nhưng cơ bắp trên người lại rất rắn chắc.
Thịnh Thanh Khê ngồi trên đùi Lâm Nhiên không khác gì ngồi trên sô pha cả, nhưng xương bánh chè của anh thi thoảng sẽ cộm phải cô.
Thịnh Thanh Khê gõ gõ lên ngực Lâm Nhiên như đang gõ cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình muốn tự ngồi cơ."
Ngày thường Thịnh Thanh Khê rất ngoan, nhưng giờ đây uống say thì lại phát ra chút tính tình nhỏ.
Lâm Nhiên nhìn cũng cảm thấy rất thú vị, cười mỉm nhéo má cô, "Ngày thường sao không thấy cậu đáng yêu như vậy? Còn biết làm nũng cơ đấy, nhưng giờ mới có bộ dáng của cô gái nhỏ này."
Thịnh Thanh Khê căng mặt nhỏ không để ý tới anh, ấm ức nói: "Mình muốn xuống."
Lâm Nhiên thấy bộ dáng không vui của cô thì có chút mới lạ, không nhịn được trêu cô: "Vì sao muốn xuống, hửm?"
Thịnh Thanh Khê không trả lời anh, dứt khoát dỗi nên ngoảnh mặt đi không thèm nhìn.
Lâm Nhiên sợ trêu người đến tức giận thật, duỗi tay ôm cô xuống.
Kết quả anh vừa mới đặt người lên ghế, cô liền rúc qua một góc, hận bản thân cách anh 800 mét còn xa.
Lâm Nhiên nhướng mày, không bắt nạt cô nữa.
Anh đưa tay cầm lấy một xiên bò viên hỏi cô, "Cậu ăn không?"
Thịnh Thanh Khê chỉ nhìn thoáng qua đã nhăn mày: "Không ăn thịt, ăn sẽ nôn."
Động tác trên tay Lâm Nhiên bỗng khựng lại, thời gian này, cô vẫn luôn sửa thói quen ăn chay của mình, hai ngày ở trên đảo anh còn nhìn thấy cô ăn mấy xiên thịt nướng mà.
Tuy rằng ăn ít, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng sao giờ lại không muốn ăn nhỉ?
Lâm Nhiên cố gắng khiến cho giọng mình ôn nhu nhất mức: "Sao lại nôn thế?"
Thịnh Thanh Khê không biết nghĩ đến gì, cô che miệng lắc đầu, trong mắt vừa kinh sợ cũng có ghê tởm.
Mắt Lâm Nhiên tối lại, anh thả bò viên lại vào trong hộp, chọn một xiên rong biển ra, "Ăn rong biển được không?"
Thịnh Thanh Khê nhìn rong biển cảm xúc mới hòa hoãn đi xíu.
Cô thấy Lâm Nhiên bất động liền tự mình tới gần anh tính lấy, nhưng Lâm Nhiên không đưa, mà đưa đến bên môi muốn đút cho cô.
Thịnh Thanh Khê há miệng cắn một miếng rong biển quăn queo.
Lâm Nhiên thấy cô nuốt xong mới tiếp tục đút.
Gần mười phút mới đút xong đồ chay trong hộp, dư lại hơn nửa đều là thịt.
Lâm Nhiên cũng không ngại, ăn mọi thứ còn dư lại, chín rưỡi anh mới xuống máy bay.
Cơm trên máy bay anh không hề động vào.
Sau khi ăn xong, Thịnh Thanh Khê dễ nói chuyện hơn chút.
Trong lòng Lâm Nhiên vẫn cảm thấy thói quen không ăn thịt của Thịnh Thanh Khê có ẩn tình khác, nhưng anh không hỏi trực tiếp, mà thay đổi phương thức khác, "Thói quen ăn uống của cậu thay đổi từ bao giờ thế?"
Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt.
Cô nhìn anh giây lát mới hỏi: "Cậu là Lâm Nhiên hả?"
Lâm Nhiên duỗi tay tóm cô đến ngồi cạnh mình, nắm tay cô đặt lên mặt anh, "Tự cậu xem đi, có phải Lâm Nhiên không hả?"
Thịnh Thanh Khê rất ít khi mơ thấy Lâm Nhiên, nhưng trường hợp trước mắt không giống cảnh trong mơ, càng giống một Lâm Nhiên chân thật hơn.
Cô có chút hoảng hốt, nhưng đầu ngón tay chạm đến Lâm Nhiên rất ấm, cô cẩn thận sờ mặt Lâm Nhiên, từng tấc từng tấc.
Mỗi tấc da tấc thịt của anh đều lành lặn, hơi thở âm ấm.
Thịnh Thanh Khê lẩm bẩm: "Là Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên cố kiềm chế để tay cô sờ loạn trên mặt anh, không biết cô học cái kiểu sờ này ở đâu, sờ mặt thì thôi đi, đây ngay cả lông mi và lỗ tai cũng không tha cho.
Khi Thịnh Thanh Khê dùng đầu ngón tay lành lạnh đụng tới vành tai Lâm Nhiên, anh đã hơi bất ổn.
Lâm Nhiên giơ tay một phát nắm chặt tay Thịnh Thanh Khê, cố ý hung dữ uy hiếp: "Cậu mà còn dám sờ loạn, đừng trách tôi hôn cậu nhé?"
Hôn á?
Thịnh Thanh Khê hơi nghiêng đầu suy tư một hồi, trong mơ Lâm Nhiên còn chưa hôn cô đâu nha.
Nếu Lâm Nhiên hôn thì cô...!cô đồng ý sao?
Thịnh Thanh Khê cẩn thận suy xét qua, cảm thấy chắc là mình sẽ đồng ý thôi.
Lâm Nhiên dọa Thịnh Thanh Khê xong, cảm thấy cô sẽ thu liễm chút chút, anh chờ cô thu cái tay đang lộn xộn về.
Nhưng Lâm Nhiên không những không đợi được Thịnh Thanh Khê kéo khoảng cách với mình, mà còn trơ mắt nhìn cô thong thả tới gần anh, như cún nhỏ nhẹ nhàng hít hít ngửi ngửi bên khóe môi anh.
Cả người Lâm Nhiên cứng đờ, động cũng không dám động.
Hơi thở cô còn vương mùi rượu gạo nhàn nhạt, men say từ trên người cô như tràn ra tứ phía.
Giây tiếp theo, nụ hôn mềm nhẹ dừng trên khóe môi anh.
Hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng từng chút tiến vào theo khe hở của đôi môi.
Tay người bên cạnh đột nhiên nắm chặt thành quyền, đồng tử hơi phóng đại.
Tim đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Đầu óc Lâm Nhiên trống rỗng, trong lòng chỉ còn sót lại vài chữ dập dờn.
Mẹ nó, tôi đã chết.
-
Cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt cứng đờ của thiếu niên.
Đèn đường xinh đẹp lung linh lưu lại ánh sáng lớn nhỏ không đồng nhất, quầng sáng biến ảo, hai người ngồi ghế sau chìm trong bóng tối, cách nhau quá gần.
Lâm Nhiên vẫn duy trì cái tư thế cứng đờ rất lâu, trên đầu vai anh có một cái đầu nhỏ dựa vào.
Thịnh Thanh Khê ngủ rồi.
Bị hôn xong một lúc lâu.
Lâm Nhiên mới bất giác nhận ra, anh lại bị vật nhỏ này phi lễ rồi.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn Thịnh Thanh Khê ở.
Trong lòng bàn tay Lâm Nhiên đầy mồ hôi, nắm nắm tay xác nhận bản thân vẫn còn sức ôm được Thịnh Thanh Khê, anh mới xuống xe bế cô đi về phía khách sạn sáng ngời giữa đường lớn.
Thẻ phòng ở trong túi quần áo cô, Lâm Nhiên duỗi tay tìm kiếm chốc lát đã tìm thấy.
Ngồi thang máy, lên tầng, quét thẻ vào cửa.
Đặt Thịnh Thanh Khê lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Lâm Nhiên mặt không đổi sắc lưu loát làm xong tất cả, không động tác thừa.
Sau đó, chân anh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ngồi xuống sàn.
Lâm Nhiên chật vật ngồi xuống, dựa vào mép giường của Thịnh Thanh Khê, giữa hai cái giường chỉ có một lối nhỏ khiến chân dài của anh ủy khuất cong cong.
Phòng không bật đèn, anh gắng sức đè thấp tiếng hít thở dồn dập của mình.
Nhưng dù có như thế, Lâm Nhiên vẫn lo lắng tiếng tim đập thình thịch của bản thân sẽ đánh thức Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên tới Ninh Thành, chỉ là muốn nhìn cô một cái.
Bây giờ người cũng đã gặp được, nhưng anh cảm thấy chính mình không thể về Sơ Thành được nữa.
Đây mẹ nó...!mẹ nó là thế nào đây?
Lâm Nhiên xoa xoa ấn đường, anh dám cam đoan, con mèo nhỏ này ngày mai tỉnh dậy sẽ không nhớ chuyện gì.
Thịnh Thanh Khê an tĩnh ngủ một đêm, Lâm Nhiên cũng ngồi môt đêm.
Cho đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ ló dạng, anh mới đứng dậy ra ngoài hút điếu thuốc, thuận tiện mua bữa sáng cho Thịnh Thanh Khê.
Lâm