Cuộc sống trại hè buồn tẻ nhàm chán, bởi họ chỉ thay đổi chỗ để đi học.
Hai ngày cảm giác mới lạ qua đi, đám học sinh lập tức trở nên ỉu xìu, bởi đâu nghỉ cuối tuần cũng không có.
Tình trạng như vậy diễn ra liên tục cho tới khi trường học mở giờ chiếu phim buổi tối trong các lớp học.
Biết được tin tức này, lớp nào lớp nấy nhiệt liệt hô hào.
Lớp một.
Lâm Nhiên ngồi ghế trên lười nhác đảo mắt qua cái lớp học ríu rít ầm ĩ, mặt mày nhàn nhạt không cảm xúc, "Chỉ là xem một bộ phim mà thôi, bọn họ hưng phấn với mong chờ gì chứ?"
Nghe vậy Hà Mặc quay đầu lại cổ quái liếc Lâm Nhiên một cái.
Tạ Chân ở một bên gặm chân gà cũng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên:???
Hà Mặc gãi gãi đầu, Lâm Nhiên hình như thật sự không biết ngày mai là ngày gì.
Cậu ấy xoay người bò lên bàn anh, đè thấp giọng nói: "Nhiên ca, mai là Thất Tịch rồi đấy.
Cậu không chuẩn bị gì à?"
Lâm Nhiên: "......"
Ngày mai là Thất Tịch? Vì sao ngày mai lại là Thất Tịch?
Ngày mai là Thất Tịch rồi vậy mà anh vẫn phải ngốc ở cái chỗ này học hành à.
Lâm Nhiên cả hai đời đều chưa từng đón lễ Thất Tịch, nhưng trước đó vào thời điểm này đúng là anh nhận được rất nhiều món quà vô danh.
Anh nhớ ra những lễ Thất Tịch năm trước từ vài mảnh ký ức rời rạc.
Bọn họ không đua xe thì cũng là thức xuyên đêm chơi game.
Giờ đây đã có người cùng anh đón lễ Thất Tịch, vậy mà anh lại chỉ có thể ở chỗ ngu ngốc này.
Lâm Nhiên bắt đầu tự hỏi, ngày mai nên làm sao để lừa được Thịnh Thanh Khê ra ngoài.
Hà Mặc vừa thấy Lâm Nhiên trầm tư liền biết anh đang tính toán cái gì, cậu ấy đành phải nhắc nhỏ: "Nhiên ca, tiên nữ muốn lấy học bổng toàn phần đấy, chỉ cần trốn học một ngày là sẽ bị ngâm nước nóng ngay á."
Lời này bay ra, mọi ý tưởng trong đầu Lâm Nhiên lập tức đình chỉ.
Lâm Nhiên nhăn mi, anh chưa từng nghiêm túc tự hỏi như vậy.
Thịnh Thanh Khê cậu ấy thích cái gì nhỉ?
Hà Mặc và Tạ Chân cả ngày chỉ có đi mời thầy cúng trên núi về thì chắc chắn không thể đào đâu ra bạn gái được rồi, vì thế hai người họ đều bắt đầu xem náo nhiệt, mồm năm miệng mười đưa ra chủ ý cho Lâm Nhiên.
Hà Mặc đi tiên phong: "Hoa hồng!"
Tạ Chân theo sát ngay sau: "Túi xách!"
"Bánh kem trên khí cầu!"
"Không phải ăn sinh nhật, cậu đừng ra ý kiến vớ vẩn."
"Vớ vẩn chỗ nào? Có bản lĩnh cậu nói một cái xem nào."
"Tôi...!Tôi tạm thời không nghĩ ra được, dù sao cậu cũng đừng nói bừa."
"Bản thân cậu không nghĩ ra mà còn dám bảo người ta nói bừa à?"
Hà Mặc với Tạ Chân, cậu một câu tôi một lời qua lại điên đảo, thẳng đến lúc Lâm Nhiên không kiên nhẫn gõ gõ bàn thì hai người mới an tĩnh lại, nhưng vẫn mang ý đồ muốn dùng ánh mắt chém nhỏ đối phương.
Tạ Chân thu liễm vẻ mặt không đứng đắn, hỏi: "Nhiên ca, tiên nữ thích gì thế?"
Lâm Nhiên không chút do dự đáp: "Thích tôi."
Hà Mặc: "......"
Tạ Chân: "......"
Cho nên rốt cuộc hai người bọn họ chạy tới xem náo nhiệt làm cái gì.
Lâm Nhiên tự mình nhăn mặt suy nghĩ cả buổi trưa.
Đến tận giờ cơm tối, Lâm Nhiên vẫn cứ nhớ thương chuyện này, ngay cả Thịnh Thanh Khê nói chuyện cũng không nghe thấy.
Thịnh Thanh Khê ngồi bên cạnh Lâm Nhiên trơ mắt nhìn anh gắp một đũa gừng muốn nhét vào miệng, cô gọi hai câu Lâm Nhiên cũng không phản ứng, đành phải trực tiếp đưa tay giữ cổ tay anh.
Lâm Nhiên lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, nhìn về phía cô.
Anh không ý thức được đồ trong tay mình, còn dùng ánh mắt hỏi dò cô làm gì thế.
Thịnh Thanh Khê nhìn lướt qua gừng trên đũa của anh, bất đắc dĩ nói: "Lâm Nhiên, cậu nghĩ gì đấy?"
Lâm Nhiên theo ánh mắt Thịnh Thanh Khê nhìn qua, lát gừng lung lay sắp đổ.
Anh dứt khoát thả đũa cái vèo, nhìn Thịnh Thanh Khê hỏi: "Thịnh Thanh Khê, cậu...!cậu có muốn cái gì không?"
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, muốn cái gì à?
Cô thoáng tự hỏi một lát đã biết sao Lâm Nhiên lại thành cái dáng vẻ này.
Hai ngày nay trong lớp đều thảo luận Thất Tịch năm nay sẽ thế nào, hôm nay Tưởng Minh Viễn thông báo tối mai có thể xem phim thì mấy bạn nữ đều rất hưng phấn, còn bàn luận xem nên mặc đồ gì, đi siêu thị mua đồ ăn vặt gì.
Niềm vui của con gái chính là đơn giản vậy đấy.
Thịnh Thanh Khê mỉm cười: "Lâm Nhiên, mình muốn một bông hoa được không?"
Lâm Nhiên ngơ ngẩn.
Nhưng anh đã lập tức đáp lại: "Cậu muốn hoa gì?"
Thịnh Thanh Khê cầm đũa trên bàn đưa cho Lâm Nhiên: "Hoa hồng.
Được rồi, giờ cậu chú tâm ăn cơm đi."
Hoa hồng sao?
Chỉ đơn giản thế à?
Tuy trong lòng Lâm Nhiên nghĩ vậy nhưng cũng không hỏi ra, tóm lại ăn cơm xong anh cứ đi đặt hoa đã.
Một bông á, sao có thể, ít nhất cũng phải 999 bông.
Trong giờ tự học tối, lớp sáu sôi nổi thảo luận xem mai nên xem phim gì.
Nam sinh thì muốn xem phim kinh dị, còn các nữ sinh thì lại muốn xem phim tình cảm thần tượng.
Trần Di nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Thịnh Thanh Khê: "Thịnh Thanh Khê, cậu muốn xem gì? Mình đoán lát nữa chắc chắn sẽ bỏ phiếu."
Thịnh Thanh Khê nghĩ nghĩ, đáp: "Tôi cảm thấy cái gì cũng hợp không khí cả."
Trần Di khựng lại.
Phim kinh dị hợp không khí ở chỗ nào hả?
Lớp sáu sôi nổi thì lớp một cũng chẳng kém cạnh, người khác đều nghĩ nên xem phim gì, còn Tạ Chân và Hà Mặc lại đang nghĩ xem mai nên mở tiệc gì dể tự đãi bản thân.
Đêm hè không còn gì ngon hơn nướng BBQ và tôm hùm đất cả.
Đương nhiên, còn phải thêm mấy lốc bia nữa chứ.
Mà Lâm Nhiên chưa từng xen vào mấy thứ bỏ phiếu này, bởi nếu chỉ cần anh lên tiếng thì trên cơ bản họ sẽ không chọn gì khác.
Lâm Nhiên cảm thấy hình như họ có hiểu lầm gì đó với anh rồi thì phải.
Với việc này, Hà Mặc và Tạ Chân tỏ vẻ, không hiểu lầm tí nào.
Cuối cùng Lâm Nhiên vẫn không biết cái đám này chọn loại phim gì.
-
Lễ Thất Tịch.
Vì đang học hè, nên học sinh không cần mặc đồng phục.
Trên đường đi đón Thịnh Thanh Khê, Lâm Nhiên thấy cả trai lẫn gái đều tỉ mỉ ăn diện, dọc đường đi còn có hương nước hoa như trăm hoa đua nở vào mùa xuân.
Thật ra, với mùi nước hoa Lâm Nhiên không kháng cự nhiều lắm, nhưng trước sau anh đều cảm thấy nó không dễ ngửi như mùi hương của Tiểu Khê lưu nhà anh.
Lâm Nhiên đi đến dưới tầng ký túc, không thấy Thịnh Thanh Khê đâu.
Rất hiếm thấy, thông thường cô đều sẽ xuống sớm chờ anh, anh đã dạy dỗ hai ba lần nhưng cô gái quật cường kia không hề nghe lời.
Lâm Nhiên nghĩ đến mấy người mình thấy trên đường, nghĩ thầm có phải Thịnh Thanh Khê cũng đang băn khoăn nên mặc gì tới gặp anh chăng?
Nghĩ như vậy, Lâm Nhiên không khỏi sinh ra chút chờ mong.
Năm phút sau, Lâm Nhiên thấy Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê mặc đồng phục.
Lâm Nhiên: "......"
Lâm Nhiên không chút ngại ngần, đi qua kẹp đầu cô gái nhỏ ấn vào cánh tay mình, bắt đầu lải nhải: "Cậu ở trên đó làm gì đấy? Sao ở đây mà còn mặc đồng phục hả?"
Thịnh Thanh Khê không nhận ra tâm tư nhỏ của Lâm Nhiên, cô giãy giụa đáp: "Thi Mạn gọi điện tới, nói đã gửi quà cho mình, nhắc mình giữa trưa nhớ đi lấy chuyển phát nhanh.
Ở đây mặc đồng phục cũng khá tiện đấy chứ."
Lâm Nhiên hừ nhẹ một tiếng, không nói tiếp.
Giờ cơm sáng ở nhà ăn cũng nhiều người hơn so với ngày thường, dù sáng họ vẫn phải đi học, nhưng cũng không hề cản được mọi tâm tình vui sướng.
Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê đang ăn bánh bao nhỏ trước mặt.
Dường như cô không hề nhận ra hôm nay có gì khác thường ngày, hai má phồng lên nghiêm túc ăn, cũng không ngẩng đầu nhìn chung quanh cái nào.
Lâm Nhiên bực mình tự ngẫm, Tiểu Khê sẽ chuẩn bị quà cho anh sao?
...
Sát giờ chiều, các nữ sinh đều lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị ra.
Thời gian nghỉ trưa các cô ấy vẫn liên tục bàn luận về chuyện xem phim, cũng chờ mong bản thân sẽ nhận được quà gì đó, khi thảo luận tới vấn đề này, thì lại không khỏi nhớ tới Thịnh Thanh Khê.
Các cô quá tò mò không biết Lâm Nhiên sẽ tặng gì cho học thần đây.
Nhưng họ không quá thân với Thịnh Thanh Khê, liền phái Trần Di đi thăm dò.
Ban đầu Trần Di cũng có chút khó xử, nhưng lòng tò mò đã chiến thắng gánh nặng tâm lý, cô ấy không do dự chạy đi hỏi.
Trần Di về chỗ ngồi, cầm bài tập Toán ho nhẹ một tiếng.
Cô ấy xây dựng tâm lý một hồi mới lặng lẽ ngồi dịch tới gần Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê thấy cô ấy dịch người thì không khỏi quay đầu nhìn.
Trần Di nghẹn một hơi ở cổ họng, không biết đào đâu ra dũng khí, trực tiếp bộp thẳng: "Thịnh Thanh Khê, hôm nay là Thất Tịch, cậu với Lâm Nhiên chuẩn bị thế nào rồi nha, cậu ấy có mua quà cho cậu sao?"
Thịnh Thanh Khê biết hôm nay là Thất Tịch.
Nhưng cô chưa từng có trải nghiệm với ngày lễ này, cô không biết Thất Tịch nên làm gì.
Hơn nữa, quan hệ bây giờ của cô và Lâm Nhiên có thể cùng nhau đón Thất Tịch hả?
Ở trong ấn tượng của Thịnh Thanh Khê, Thất Tịch chính là ngày lễ dành cho những đôi tình nhân.
Nhưng giữa cô và Lâm Nhiên, cô cũng không rõ nó là quan hệ gì nữa.
Hai người họ chưa từng nghiêm túc nói đến vấn đề này.
Mặc dù biết đối phương thích mình, nhưng ngọn lửa lớn kia vẫn mãi lăng trì tim của họ.
Thịnh Thanh Khê thoáng do dự, đáp: "Cậu ấy sẽ mua hoa."
Đây là ngày hôm qua Lâm Nhiên đã đồng ý với cô.
Mua hoa á?
Trần Di nghĩ thầm Lâm Nhiên này cũng quá dung tục.
Cô ấy ngẫm nghĩ xong lại hỏi: "Thịnh Thanh Khê, cònccậu mua quà gì cho Lâm Nhiên thế? Các cậu ấy đều mua giày hoặc máy chơi game nha."
Thịnh Thanh Khê ngây người, rồi vô thức lắc đầu: "Tôi chưa chẩn bị cho cậu ấy."
Nghe vậy, Trần Di tức khắc cảm thấy Thịnh Thanh Khê đúng là một cao thủ yêu đương nha, chờ tới tối Lâm Nhiên biết cô không chuẩn bị quà, khẳng định sẽ quấn lấy cô đòi hỏi.
Tưởng tượng thế này, quả nhiên Lâm Nhiên đã bị ăn đến gắt gao.
Cuối cùng dám chắc Lâm Nhiên sẽ không thể nổi giận với Thịnh Thanh Khê.
Giờ học buổi chiều Thịnh Thanh Khê có chút thất thần, cô mơ hồ cảm thấy mình đã sai ở đâu đó rồi.
Bởi vì có kiếp trước, cô lại quên mất Lâm Nhiên cũng sẽ có cảm giác chờ mong, anh vẫn là thiếu niên 18 dễ bất mãn.
Tiết cuối buổi chiều, Thịnh Thanh Khê xin nghỉ với Tưởng Minh Viễn.
Mấy hôm trước cô đã nhận được tiền lương Lâm Hữu Thành bên kia gửi tới, bên đó trả giá rất cao.
Thịnh Thanh Khê xin nghỉ ra ngoài không vì gì khác, mà chính là đi mua quà cho Lâm Nhiên.
Ở đời trước, cô cũng từng tặng quà cho Lâm Nhiên, chẳng qua đó là lúc sinh nhật anh.
Cách sinh nhật của Lâm Nhiên còn năm tháng nữa.
Quà đời trước cô tặng Lâm Nhiên không bị trả về, hẳn là anh thích nhỉ?
...
Trước khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nhiên đã đi lấy hoa, đến khi anh thật sự cầm bó hồng 999 bông trên tay thì không tránh được có chút hối hận.
Quá nặng rồi.
Không nỡ để cô cầm.
Lâm Nhiên vốn còn nghĩ sẽ rêu rao bốn phía tới cửa lớp sáu, nhưng giờ thì có lẽ vẫn nên đặt hoa tới cửa ký túc của Thịnh Thanh Khê thôi.
Dù sao cô cũng ở một mình, không lo đến việc bị người ta hiểu lầm.
Lúc Lâm Nhiên quay về khu dạy học, tiếng chuông vừa lúc reo lên, nên anh lập tức chạy đi tìm Thịnh Thanh Khê.
Nhưng lại không tìm được người.
Người cùng bàn với Thịnh Thanh Khê liếc nhìn anh vài cái, sau phút do dự mới chạy đến nhét cho anh một mảnh giấy, nhét xong liền chạy biến.
Lâm Nhiên mở giấy ra nhìn thoáng qua, bên trên viết hai dòng chữ ——
Lâm Nhiên, mình bận việc đi ra ngoài hai tiếng.
Trước 7 giờ sẽ trở về, mình sẽ tới lớp cậu tìm cậu nhé.
Có lẽ sợ anh tức giận, nên ở cuối tờ giấy cô còn vẽ một chú thỏ con béo béo lùn lùn, thỏ con vô cùng đáng thương nhìn que diêm trong tay, chỉ có nước mắt là thiếu điều chưa rơi xuống.
Lâm Nhiên muốn giận cũng giận không được mà.
Lớp một.
Khi Lâm Nhiên đi vào từ cửa sau, Hà Mặc và Tạ Chân đang đeo bao tay ăn pizza, hai người ghép hai cái bàn trống và bàn của họ lại, tạo thành một cái bàn lớn hình chữ nhật.
Ngay lúc này, trên mặt bàn không có gì ngoài đồ ăn cả.
Lâm Nhiên đi tới liếc qua một cái.
Tôm hùm đất, cổ vịt, chân vịt, sushi, khoai tây chiên, hamburger và gà rán, kèm theo Coca và trà sữa...!tất tần tật cái gì cũng có.
Thấy Lâm Nhiên một mình quay về, Tạ Chân trừng to đôi mắt nhỏ xíu: "Nhiên ca, tiên nữ đâu rồi? Sao cậu lại về một mình thế, bọn tôi mua trà sữa cho cậu ấy này, còn thêm kem nữa đó."
Lâm Nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, thuận miệng nói: "Đi ra ngoài rồi.
Các cậu ăn đi, tôi chờ cậu ấy về."
Hà Mặc và Tạ Chân nghe Lâm Nhiên nói vậy thì cũng không hỏi nhiều.
Ngày mùa hè tối muộn, đã 6 rưỡi tối mà trời vẫn còn khá sáng.
Tuy Thịnh Thanh Khê nói 7 giờ sẽ về, nhưng Lâm Nhiên lại không thể thành thật chờ tới 7 giờ.
Anh cứ luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, nó chưa điểm 6 rưỡi anh đã chạy ra cửa chờ.
Quanh sân trường đã lên đèn.
Tối nay, trời vừa sáng vừa trong, có vài ngôi sao nhỏ đã gấp không chờ nổi mà ngó đầu ra.
Ngồi lên ghế đá đối diện với cổng trường, Lâm Nhiên cũng không nghịch điện thoại, mà bày ra tư thế lười biếng nằm lên đó, cất mắt trông mong nhìn ra cửa cực giống với một hòn vọng thê.
6 giờ 57 phút.
Một bóng dáng