Editor: Nha Đam
Cố Sanh đang làm bài toán trong phòng Ôn Thành, còn Ôn Thành đang viết chương trình trên máy tính của anh ấy. Đèn bàn sáng rực, mọi thứ trở nên yên bình đến không ngờ. Cố Sanh quay mặt lại và liếc nhìn thiếu niên.
Dù thân phận và ngoại hình đã thay đổi, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc ở trên Ôn Thành.
Cố Sanh nhìn anh có chút tham luyến.
Ngay cả sau cảm tình đã bị tẩy, vai phản diện đối với cô mà nói vẫn là một sự tồn tại đặc biệt.
Dường như dù ở thời điểm nào, vai phản diện cũng sẽ không chút do dự đứng bên cạnh cô, thiếu niên bạch y là như vậy, quân chủ của Đại Tấn Cơ Mặc cũng như vậy, và Ôn Thành vẫn là như vậy.
Cô là đại tiểu thư kiêu ngạo của nhà họ Cố, không quan tâm đến việc bị soi mói, nhưng trong mắt Ôn Thành, anh vẫn coi cô như bảo bối trong lòng bàn tay.
Cho dù mọi thứ có thay đổi như thế nào thì vai phản diện vẫn là chàng trai của cô.
Lúc này, Ôn Thành chắc chắn biết Cố Sanh đang nhìn trộm mình.
Cô gái nhỏ mạnh dạn và nhiệt tình, nếu không nhờ sự mạnh mẽ tự chủ của anh thì cả hai đã ăn vụng trái cấm, Cố Sanh dường như có mùi đào, kích thích tâm trí của anh khắp nơi, anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Sau đó, lại bắt đầu làm việc.
Trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím, cuối cùng Cố Sanh cũng làm xong được một đề toán, để không khiến Ôn Thành nghi ngờ, cô cố ý làm sai vài câu khó, "Em làm xong rồi, anh thưởng cho em như thế nào? "
Đôi môi mỏng của Ôn Thành hơi mím lại, cái gọi là phần thưởng của Cố Sanh thực ra còn có một ý nghĩa khác.
Nhìn Cố Sanh, tuy còn trẻ và xinh đẹp, nhưng cô ấy là một nữ tổng tài bá đạo, lần trước khi đưa ra khen thưởng, đã trực tiếp nói rằng muốn Ôn Thành, đã khiến anh bị sốc đến mức vài ngày ngủ không ngon.
Ôn Thành không thay đổi sắc mặt. Anh ấy dừng công việc đang làm và sửa bài của Cố Sanh. Anh ấy phát hiện ra tổng cộng 5 lỗi và 5 câu hỏi này là khó nhất trong bài. Cố Sanh không thích học, 5 câu hỏi này sai là hợp tình hợp lý.
Nhưng mà, Ôn Thành cũng không có ý định dung túng cô nữa, "Đưa tay ra."
Cố Sanh: "Anh muốn làm gì?"
Ôn Thành: "Sai năm câu, đánh năm cái."
Cố Sanh: "Anh chính là muốn bạo lực gia đình! Em nói cho anh biết, nếu anh còn làm như vậy nữa, em sẽ không tìm anh học thêm nữa, em sẽ đi tìm Lương Hạo!"
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, tay của Cố Sanh đã bị Ôn Thành nắm chặt, không phân trắng đen liền đánh ở lòng bàn tay cô một chút, bàn tay Cố Sanh vừa nhỏ vừa mềm, Ôn Thành không nỡ buông bàn tay này ra.
Nhưng khi nghĩ mọi người trong Tứ Trung đều cho rằng Lương Hạo là bạn trai hiện tại của Cố Sanh, Ôn Thành không tự chủ được mà đánh vào cái vào lòng bàn tay cô thật mạnh.
Cố Sanh: "Á ——Bảy cái rồi đấy! Đủ rồi!"
Ôn Thành: "Bây giờ mới biết rất đau, em đã làm cái gì?"
Cố Sanh hoàn toàn không hiểu ý của anh, "Ôn Thành, nếu anh còn đánh em nữa. em liền ..... ngày mai em sẽ kết thân với Lương Hạo!"
Trời đất chứng giám, Cố Sanh không bao giờ ngờ được rằng cô sẽ nói ra lời như vậy, chắc chắn là ý thức của nguyên nữ chủ quấy phá, với bản chất cô nhất định không phải là một người kiêu căng như vậy.
Tuyệt đối không!
Lời nói của Cố Sanh khiến Ôn Thành bị kích thích, anh không đánh cô nữa, nhưng đột nhiên anh kéo cô lên khỏi ghế và kéo cô trước mặt mình, hai người lập tức tạo thành sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất.
Thiếu niên quai hàm kích động, hô hấp cũng dồn dâpk, giống như cực kỳ tức giận.
Đôi mắt anh sâu thẳm trong veo, ẩn chứa vô số cảm xúc không nói nên lời, giống như cưỡng chế áp chế bạo phát, anh từng chữ từng chữ nói: "Về sau em không được phép nói những lời như vậy!"
Cố Sanh choáng váng.
Mặc dù cô rất mong đợi cùng vai phản diện làm cái kia ...
Nhưng nếu nó thực sự xảy ra, cô vẫn sợ.
Cố Sanh: "Ôn Thành, anh không thể hung dữ với em được, em nhát gan."
Ôn Thành: "..." Nhát gan lại còn cố ý chọc giận anh?!
Đồng hồ báo thức trên bàn đã điểm mười giờ tối. Công việc của Ôn Thành vẫn chưa kết thúc. Anhđã rất bận rộn một thời gian. Hôm nay trở về Cố gia, anh không định quấy rầy cô gái nhỏ này, nhưng luôn luôn không thể làm được, cô ấy là tiểu yêu tinh, câu anh thất hồn lạc phách.
"Anh đưa em ra bên ngoài."
Ôn Thành buông bàn tay nhỏ bé của Cố Sanh ra, thay vào đó cầm lấy cổ tay cô. Nếu anh không cường thế một chút, lấy tính khí của Cố Sanh, thậm chí còn muốn ở lại qua đêm, loại lời nói như vậy không phải là cô chưa từng nói.
Cô luôn táo bạo và liều lĩnh, khiến anh bị thua thiệt, nhưng ... đồng thời, anh cũng rất thích.
Hôm nay Cố Sanh tỏ ra rất dứt khoát, "Vậy được rồi, em về ngủ đây, anh cũng không nên làm việc quá muộn. Thực ra thì ... em cũng khá dễ nuôi."
Thiếu niên ngoảnh mặt đi không nhìn cô.
Ánh mắt cô quá mức quyến rũ, anh sợ mình lại giống như trong mộng, không làm chủ được mình.
Nhưng mà, hôm nay Cố Sanh rời khỏi phòng một cách dứt khoát như vậy, Ôn Thành cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái.
Cửa vừa mở ra, Cố Sanh liền nhìn thấy Ôn Lan đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc, "Đại tiểu thư, cô, sao cô lại ở đây?"
Cố Sanh nở nụ cười, "Dì Ôn, đừng căng thẳng, con tới chỗ Ôn Thành ôn bài, còn chưa làm gì khác. Nếu dì không tin, dì đi hỏi Ôn Thành đi."
Ôn Lan: "..."
Ôn Thành: "..."
Nhìn bóng lưng của cô gái biến mất trên hành lang, Ôn Thành định đóng cửa lại, nhưng lại bị Ôn Lan chặn lại, "Hôm nay tan học đi đâu? Có đi bệnh viện không?"
Lão gia họ Chương sắp chết, nhà họ Chương làm bất động sản mấy chục năm, gia thế giàu có, tuy chỉ có một con trai nhưng lại là công tử nhà giàu nhàn nhã, mấy năm nay việc làm ăn của nhà họ Chương luôn do một mình ông lão xử lý, còn cháu trai Chương Văn Hào thì không, lớn lên ông cụ muốn nhận lại Ôn Thành. Lúc trước có người nhà họ Chương liên hệ với Ôn Lan, nhưng Ôn Lan đều từ chối.
Vì vậy, Ôn Lan mới có thể cố