Editor: Nha Đam
Không lâu sau khi khai giảng, đã đến lượt đi du xuân hàng năm của trường Tứ Trung.
Các cô gái cởi bỏ bộ quần áo mùa đông dày cộp, và tất cả đều mang vẻ ngoài lộng lẫy. Các thiếu niên muốn phong độ chứ không cần độ ấm, một đám đem mình trang điểm như nhân mô cẩu dạng.
Bất chấp bao nhiêu quy tắc học đường đè nặng, các thiếu niên luôn có những biện pháp đối phó để bản thân tận hưởng thanh xuân của mình.
Cố Sanh chưa bao giờ có thể bắt được Ôn Thành, điều này khiến cô rất chán nản. Không phải cô quá ham muốn, mà là kinh nghiệm của hai kiếp trước mang lại di chứng cho cô, vì sợ sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng tách cô ra khỏi thiếu niên của mình.
Vì vậy, Cố Sanh, giống như mọi cô gái đang cuồng nhiệt trong tình yêu, hận không thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy đối phương.
Vào ngày đi du xuân, Ôn Thành đã hứa với cô rằng anh sẽ tham gia cùng cô.
Nhưng khi xe buýt từ trường Tứ Trung rời trường đến vùng ngoại ô, Cố Sanh đã không thấy Ôn Thành, cô biết Ôn Thành rất bận, ngoài chuyện của Chương gia ra, anh còn có công ty riêng cần lo, nhưng trên thực tế, anh vẫn còn là một thiếu niên!
Lần trước nhìn thấy Ôn Thành, không biết anh đã nghỉ ngơi được bao lâu, hai mắt đỏ ngầu.
Cố Sanh cảm thấy rằng, là một tiểu tiên nữ ở Ôn Thành, cô ấy nên xem xét các vấn đề từ góc độ của anh ấy, vì vậy cô đã gửi một tin nhắn wechat đầy yêu thương, 【Ôn oppa, luận gia đang đợi anh đến đây đó. 】
Ôn Thành đang ở trong phòng họp đưa ra tổng kết cuối cùng, liếc mắt nhìn điện thoại, đôi môi mỏng đột nhiên giật giật.
Để có thể tham gia buổi du xuân ngày hôm nay, anh đã tiến hành cuộc họp trước hai giờ, ngày thường chín giờ mới đi làm, nhưng hôm nay cuộc họp đã bắt đầu từ bảy giờ.
Ôn Thành dường như có thể cảm nhận được biểu hiện của tiểu tiên tử lúc này qua lời nói.
Anh ta đang mặc vest, đột nhiên cảm thấy nóng, liền thản nhiên kéo cà vạt.
Năm phút sau, một tin nhắn văn bản khác đến, 【Ôn nồi nồi, sao anh còn chưa đến? 】
Cô luôn có thể giở trò.
Ôn Thành may mắn là anh đủ mạnh mẽ, nếu không ... Thật sự không biết một ngày nào đó sẽ bị cô giết chết.
Lại trôi qua vài phút, điện thoại lại vang lên, Ôn Thành mở ra, lập tức cảm giác được người kia tức giận, 【Ôn Thành! Rốt cuộc thì anh có đến đây không?! Angry Birds JPG】
Ôn Thành: "..."
Cuộc họp tạm thời bị chấm dứt với lý do Ôn tổng sẽ tham gia chuyến du xuân.
Mọi người: "..." Ok! Không sao, Ôn tổng vẫn còn là học sinh, tham gia du xuân là chuyện bình thường, nhưng... anh không cần chạy ra như điên đi ra ngoài như vậy?!
...
Cố Nhiễm mặc một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, đem mình bọc kín, với một con dao dài sắc bén được giấu trên tay. Khuôn mặt cô đã bị hủy hoại, dáng người cũng bị hủy hoại, và ngay cả trung tâm thương thành nơi cô trao đổi bàn tay vàng cũng biến mất.
Cô và Anna bây giờ chính là chuột ra ngoài đường, mọi người thấy là đòi đánh. Là đứa con gái ngoài giá thú của tiểu tam ti tiện nhất trong miệng thế nhân,
Cố Nhiễm nhớ lại tất cả mọi chuyện và cuối cùng cô cũng chải chuốt mọi chuyện, tất cả là do lỗi của Cố Sanh.
Nếu không phải cô ta cướp đi giá trị hào quang nữ chủ như vậy thì Cố Nhiễm vẫn là một nửa của nữ chủ, chỉ cần có hào quang của nữ chủ thì sẽ không bao giờ gặp tình cảnh bi đát như ngày hôm nay.
Cố Nhiễm không cam lòng.
Lúc trước cô đã cướp đi 50% giá trị hào quang của nữ chủ, chỉ cần đoạt được một nửa, cô hoàn toàn có thể trở thành nữ chủ!
Cố Nhiễm làm nửa nữ chủ đã hơn mười năm, đã quen với việc được mọi người hoan nghênh.
Cô đương nhiên không cam lòng!
Cố Nhiễm nắm giữ tia hy vọng cuối cùng, cô đoán rằng chỉ cần Cố Sanh bị giết và cô ta biến mất hoàn toàn trên thế giới này, thì mình có thể sẽ thay thế Cố Sanh và trở thành nữ chủ của thế giới này.
Rốt cuộc, nếu một thế giới không có nữ chủ, thì thế giới đó không hoàn thiện.
Nghĩ đến điều này, Cố Nhiễm đã chờ đợi cơ hội, cuối cùng cũng đến ngày mà cô ta chờ đợi.
Mặc dù cô đã nghỉ học nhưng du xuân ở trường cấp 4 là một thông lệ và cô đã mong chờ ngày này từ lâu.
Cố Nhiễm giấu con dao trong chiếc áo khoác đen và lên xe buýt, chuyến đi này khiến cô cảm thấy hy vọng trở lại. Như thể ánh sáng, đồ trang sức và sự yêu thích từng sở hữu sẽ sớm trở lại trong lòng bàn tay cô.
Ôn Thành bảo tài xế đưa đến ngoại ô thành phố, thiếu niên ngồi ở ghế sau, mặc một bộ đồ đắt tiền, là tổng tài phong độ, lúc này, điện thoại di động vang lên, Ôn Thành trả lời.
"Ôn tổng, người mà ngài yêu cầu chúng tôi tìm đã xuất hiện rồi. Cô ta vừa mới tới ngoại ô thành phố và dường như đang tiếp cận Cố đại tiểu thư."
Ôn Thành cầm chặt điện thoại.
Điều mà anh lo lắng sắp xảy ra, giọng nói trầm và từ tính của người đàn ông: "Nhìn chằm chằm cô ta, đừng để cô ta đến gần Cố Sanh! Một khi anh nhận thấy bất kỳ hành động nào, hãy lập tức ngăn lại!"
"Được rồi, Ôn tổng!"
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Thành cau mày, anh không muốn làm cho Cố Sanh sợ hãi, cho nên anh mới sửa một tin nhắn không liên quan cho cô, 【Giận sao? 】
Cố Sanh cố tình trì hoãn một lúc trước khi trả lời, 【Không, em có bao giờ là người lì lợm la liếm, em là một cô gái dè dặt. 】
Quả nhiên là rất tức giận.
Ôn Thành sẽ không dỗ người ta, anh cũng không biết mười năm qua anh đã dỗ Cố Sanh như thế nào.
Anh cũng thích cô chọc phá anh, nhưng Ôn Thành sẽ chỉ đáp lại sự nhiệt tình của Cố Sanh bằng hành động, ví dụ như lúc này, nếu đem Cố Sanh chộp tới và hôn mạnh, hai người sẽ nhanh chóng làm hòa.
Sau đó Ôn Thành trả lời, 【Đúng vậy, bảo bảo của chúng ta là người dè dặt nhất. 】
Anh ta đã học được không ít lời nói bậy, Cố Sanh dường như rất hưởng thụ, mỗi khi nói ra, cô ấy luôn có thể ngoan ngoãn một lúc.
Tuy nhiên, Hôm nay Ôn Thành đã tính sai rồi.
Cố Sanh nhanh chóng gửi một tin nhắn khác, 【Anh đang mỉa mai → _ → Ý anh nói em không rụt rè! Ôn Thành, nhớ, anh đừng mong lại hôn em! 】
Ôn tổng, người được hàng nghìn người của Chương thị ngước nhìn, bỗng nhiên rơi vào tình thế khó xử.
Có một số điều mà thực sự không thể nói chuyện với bạn gái của mình một cách tùy tiện.
Anh ta đã tự đập đá vào chân mình.
Hơn nửa tiếng sau, tài xế đậu xe ở vườn bách thảo Nam Thành trong chuyến du xuân trường Tứ Trung. Ôn Thành không trực tiếp đến gặp Cố Sanh, anh bí mật bố trí vệ sĩ cho Cố Sanh, vị bảo tiêu kia gửi anh vị trí cụ thể của Cố Sanh.
Cố Nhiễm! Mẹ kiếp!
Ôn Thành tìm kiếm theo vị trí trên điện thoại, nhanh chóng kết nối với vệ sĩ.
"Ôn tổng, là cô ta!"
Theo sự chỉ dẫn của vệ sĩ, Ôn Thành nhìn thấy Cố Nhiễm, thành thật mà nói, mặc dù anh rất nhạy bén nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã không nhận ra Cố Nhiễm.
Chỉ trong vài tháng, Cố Nhiễm dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ không có tác dụng như vậy ...
Ôn Thành trong lòng có chút nghi hoặc.
Anh không muốn Cố Sanh biết chuyện này, cô ấy luôn ngốc nghếch, cô vẫn luôn là tiểu tiên nữ hung bạo thì tốt rồi.
Cố Nhiễm dường như định đến nơi dùng bữa của các học sinh, nhưng Ôn Thành đã dẫn người đến ngăn cô ta lại.
Mặc dù tất cả mọi người ở Nam Thành đều biết Ôn Thành, nhưng Cố Nhiễm vẫn là nhơ ngẩn.
Người trước mặt không còn là thiếu niên ngây ngô, anh trầm ổn, anh tuấn, chỉ cần đứng ở nơi đó, liền có thể làm nổi bật khí chất trưởng thành hoàn toàn khác.
Hơn nữa anh là một người con trai tuổi trẻ tài cao!
Mũi Cố Nhiễm chua xót, Ôn Thành đáng lẽ phải thuộc về cô!
Ôn Thành nên yêu cô!
Cô và Ôn Thành rõ ràng là con ngoài giá thú, tại sao cô lại là đối tượng bị gạt sang một bên, trong khi Ôn Thành bây giờ được vạn người ngưỡng mộ?!
Cố Nhiễm dùng khăn lụa che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt khá sáng, cô hy vọng Ôn Thành không nhìn thấy cô như thế này, chỉ cần Cố Sanh bị giết, cô có thể trở nên xinh đẹp, lúc đó, Ôn Thành chắc chắn sẽ thích cô.
"Lấy dao ra!" Ôn Thành nghiêm nghị nói.
Chuyện này không cần an tự làm, nhưng vì sự an toàn của Sanh nên anh không thể không tự mình xử lý. Anh đã hứa với Tô Thiến nhiều năm trước rằng sẽ chăm sóc Cố Sanh đến hết đời. .Điều này đã trở thành chấp niệm suốt đời của anh, tận xương nhập tủy, không thể thay đổi.
Cố Sanh chưa bao giờ làm điều gì sai với Cố Nhiễm và Anna, họ mới là người ngoài và là thủ phạm phá hoại gia đình Cố Sanh, nhưng những người này không biết hối cải, thậm chí bây giờ họ còn muốn làm tổn thương cô ấy! Ôn Thành vẫn chưa quên Cố Sanh khi còn nhỏ dễ thương và ấm áp như thế nào, nhưng điều đó đã hoàn toàn thay đổi bởi sự xuất hiện của Cố Nhiễm và Anna.
Đó là điều không thể tha thứ!
Cố Nhiễm giãy giụa lần cuối cùng, "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!"
Vệ sĩ lúc này mới nói: "Đừng giả vờ nữa, tôi theo dõi cô mấy tháng rồi. Sáng nay cô ra ngoài mua một con dao, giấu trong áo khoác. Nếu cô không lấy ra, chúng tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát. "
Cố Nhiễm nhìn Ôn Thành gần như tuyệt vọng.
Giết Cố Sanh là hy vọng cuối cùng của cô, tại sao Ôn Thành lại chặn cô vào lúc này?!
Hai mắt cô đỏ ngầu, giống như một người điên, "Ôn Thành, đừng chặn tôi, phải tin tôi, chúng ta sẽ ngay lập tức ở bên nhau, chỉ cần giết Cố Sanh, không ai có