. Suốt 1 tuần tiếp theo, Trúc sống trong tâm trạng nặng nề, đi đâu, làm gì cũng có người soi mói, đả kích, thậm chí có người còn cố tình nói to cho nó nghe, một số người còn cố tình ngáng chân cho nó ngã, nhưng nó ko nói lại cũng ko gây sự lại. Tiếng nói yếu ớt của nó làm sao có thể át đc tiếng nói của hàng mấy trăm con người ở đây. Chính vì thế nó hạn chế tới mức tối đa gặp Long, nó sợ gặp Long sẽ khiến mọi chuyện rắc rối thêm cho cả Long và nó. Long thì thừa biết đó chỉ là tin đồn vớ vẩn, nó muốn gặp Trúc nhưng Trúc cứ tránh mặt nó hoài làm thằng nhóc buồn lắm. Nó chỉ còn liên lạc và nói chuyện đc với Trúc bằng điện thoại vào mỗi buổi tối. Dù sao trong thời gian này nó cũng ko muốn làm Trúc phải gặp rắc rối thêm nữa, nó chỉ còn biết an ủi Trúc và cố gắng tìm ra thủ phạm của tin đồn ác độc đó.
Hoàng sau hôm đó, nó như 1 người mất hồn vô cảm, ko cười, ít nói, bộ mặt lúc nào cũng lạnh tanh bất cần. Nó lại lên bar nhiều hơn, lại say sưa nhiều hơn, tất nhiên việc lên lớp là ít hơn, nó lại hòa mình vào những điệu nhạc chát chúa để quên đi nỗi đau trong lòng. Nhiều lúc nó nhớ Trúc, nhớ nụ cười hồn nhiên của con nhóc, nhớ cái giọng điệu ngang ngược, nhớ cái giẩu môi dễ ghét, nhớ mùi hương ngọt ngọt, tất cả những gì thuộc về con nhóc đều khiến nó nhớ. Nó mang chiếc váy trắng Trúc đã mặc hôm sinh nhật chị Hùng ra ngắm, chiếc váy mà Trúc nằng nặc đòi trả lại…Nhưng nghĩ đến nỗi đau nó phải chịu là nó lại muốn quên đi. Việc gì phải nhớ đến 1 người chẳng thuộc về mình. Gặp Trúc nó coi như không quen biết, ở cạnh nhà nhau nhưng có gặp cũng như người vô hình hoặc xa lạ. Con nhóc lúc đầu nhìn nó với ánh mắt giận dữ trách móc…, nhưng sau nó tránh mặt Hoàng, có nhìn thấy thì nó cũng coi như ko quen biết mặc dù trong ánh mắt con bé có thoảng chút buồn.
Dung nhìn Trúc càng ngày càng ít nói, sống khép lại mà nó đau lòng, trước mặt Dung, Trúc luôn tỏ ra cứng cỏi, nó vẫn cười đùa với Dung, nhưng sau đó Dung thấy trong mắt nó buồn lắm, thỉnh thoảng nó bỏ ra khu nhà phía sau trường ngồi ngẩn ngơ 1 mình. Cả Hoàng nữa, chẳng lẽ Hoàng tin những lời đồn đại ác í đó sao, người ngoài cuộc không hiều đã đành, đằng này rõ ràng Hoàng biết sự thật mà vẫn tin. Còn Long vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Dung để hỏi han tình hình Trúc, nó biết Trúc đang tránh mặt Long. Trúc cứ khẳng định 1 mực là Hùng là người tung tin đó ra, Dung ko muốn tin điều đó, nó sợ phải hỏi Hùng, sợ Hùng nói là đúng. Nhưng…trước tình hình này nó phải hỏi cho ra lẽ.
Hôm đó, Dung chủ động gọi điện thoại cho Hùng
- Anh Hùng àh, em muốn nói chuyện với anh 1 chút đc ko?
-
- Dạ, cũng có chút chuyện, tý nữa tan học mình gặp nhau chút nhé?
-
Dung gọi điện thoại báo cho bác tài chiều nay có việc ko phải qua đón. Nó cũng ko muốn kể chuyện này với Trúc, nó sợ Trúc phản đối hoặc tức giận. Nó quyết định im lặng và sẽ kể cho Trúc sau.
Hôm đấy có tiết thể dục, là 1 tiết trái giờ nên bọn nó phải học vào buổi chiều. Sau khi học thể dục xong, Dung nói với Trúc là có việc về trước nên nó đi luôn. Trúc chuẩn bị vào lớp thì lớp trưởng phân công nó cất dụng cụ vào trong nhà kho của trường
- Sao lại là mình, hôm nay đâu phải mình trực nhật đâu?- Trúc ngạc nhiên
- Ừh, nhưng mấy đứa trực nhật tụi nó đi về hết rồi còn mỗi mình, mà mình phải lên văn phong gặp giáo viên 1 chút, bồ giúp mình với. – Lớp trưởng nài nỉ
- Ừh, thôi để mình làm đi, bồ đi lên văn phòng đi kẻo cô đợi
Trúc hì hục mang 1 đống dụng cụ vào nhà kho của trường, sau khi mang tất cả vào xong nó mệt lử, ngồi bệt xuống đất thở. Nó dựa vào sau, ko biết đó là tủ đựng bóng nên số bóng rơi lả tả xuống đất. Nó hốt hoảng cúi xuống nhặt nhặt, xếp xếp. Nó ko để ý rằng có 1 bóng đen đằng sau cười nham hiểm và kéo cửa lại, khóa bên ngoài luôn.
Nó giật mình quay lại, nó ngỡ bác bảo vệ thấy cửa còn mở thì đóng lại nên nó luống cuống đập cửa kêu ầm ĩ lên
- Bác ơi, mở cho cháu với, bác ơi, cháu còn ở trong này mà!... Nó hét lên
Nhưng đáp lại lời nó là sự im lặng, nó ko biết rằng trời đã sắp tối, chỗ nhà kho của trường lại ở 1 chỗ khá khuất. Cửa lại khá dày chỉ có 1 cái cửa sổ ở tít trên cao. Nó kêu gào khản cổ, trường bây giờ đã chẳng còn ai. Nó cuống cuồng tìm điện thoại, thôi chết, điện thoại trong cặp, còn nó vẫn đang mặc bộ quần áo thể dục trên người. Nó mò mẫm tìm công tắc đèn, nó tìm thấy và bật lên, ánh đèn le lói làm nó đỡ sợ hơn trong bóng tối. Nó ngồi phệt xuống đất, nó đã quá mệt, hiện tại thì nó sợ, 1 mình trong 1 cái nhà kho tối tăm, ẩm thấp. Nó bắt đầu khóc, tủi thân sợ hãi xen lẫn trong