Mặc dù Mạnh Dương chỉ bị thương nhẹ, nhưng Lạc Tu vẫn kêu cậu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày mới được đi học.
Kỳ tân sinh rất nhanh sẽ phải kết thúc, kiểm tra hàng tháng sắp bắt đầu, sau mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng, đều dựa theo thành tích thi một lần nữa chia lớp và sắp xếp chỗ ngồi, các chương trình học sau khi chia lớp sẽ không giống nhau, cho nên đối với mỗi học sinh, chia lớp là chuyện vô cùng quan trọng, mỗi khi đến cuối tháng, đó chính là thời điểm các học sinh khẩn trương nhất.
Mạnh Dương cùng các sư huynh sư tỷ, sau khi ghi lại những nhiệm vụ đại sư Lâm Tùng Thai giao, bọn họ chuẩn bị thu dọn đồ vật rời khỏi.
"Kỳ thi lần này, mấy đứa đều có lòng tin sao?" Lâm Tùng Thai hỏi.
"Thầy, mỗi lần thi chúng em đều rất có lòng tin." Ngô Phong cố ý làm dáng vẻ nghiêm trang nói :"Nhưng thứ như lòng tin, lại không quá đáng tin."
"Thầy thấy chính là em không đáng tin mới đúng." Lâm Tùng Thai tức giận nhìn Ngô Phong sau đó nói :"Tuy lúc thường thầy hay nói với mấy đứa, thành tích cũng không phải là quan trọng nhất, nhưng nếu như mấy đứa đạt được thành tích tốt, có thể dập tắt bớt sự kiêu ngạo của lão già Hứa Vọng Nhai kia, thầy nhất định sẽ rất cao hứng, các anh chị hiểu không?"
"Thầy, chúng em hiểu." Các sư huynh sư tỷ của Mạnh Dương đều một bộ dạng chúng em hiểu, một bên gật đầu một bên trả lời, Mạnh Dương nhìn bộ dáng của họ, cảm thấy có chút buồn cười.
"Thầy, thầy cứ yên tâm đi, lần này có Mạnh Dương ở, ít nhất hạng nhất năm nhất đã định." Ngô Phong nói.
Các sư huynh sư tỷ khác cũng gật đầu bày tỏ tán thành, bởi vì trong khoảng thời gian này, mọi người đều biết thiên phú của Mạnh Dương cao bao nhiêu, cơ sở tri thức có bao nhiêu vững chắc, cho nên bọn họ đều nhất trí cho là coi như Mạnh Dương phát huy thất thường, cũng như cũ có thể dễ dàng nắm hạng nhất.
Lâm Tùng Thai tức giận nhìn những đệ tử của mình :"Tôi là lo lắng cho Mạnh Dương sao? Tôi là lo lắng các anh chị không biết tiến bộ đây! Nếu các anh chị có một nửa nỗ lực chăm chỉ của Mạnh Dương, tôi cũng có thể bớt lo lắng hơn. Các anh chị cũng nên phải có chút áp lực, cả ngày biếng nhác, không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian. Lần này nếu như thành tích mỗi đứa ở từng năm không lọt vào top 10, chép sách Thực Vật Học từ tập 1 đến tập 20 10 lần, Dược Lý Học từ tập 1 đến 20 10 lần."
"Thầy.." Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu rên.
"Kêu rên cái gì? Không ra thể thống gì!" Lâm Tùng Thai nghiêm mặt dạy dỗ rồi đứng dậy rời đi.
Các sư huynh sư tỷ của Mạnh Dương mỗi người đều đăm chiêu ủ dột, dọn dẹp đồ vật sau đó định rời khỏi.
Đám người mới vừa đi tới ngoài viện, vừa vặn gặp được bọn Vu Quân Thần, con đường lát đá khá rộng, học sinh hai bên vì hiển lộ khí thế, đều trừng mắt nhìn đối phương, bên Mạnh Dương, Ngô Phong là mắt trừng to tròn nhất.
Mạnh Dương không muốn trừng, cậu cảm thấy như vậy không có ý nghĩa, còn khiến mắt đâu còn rất ngây thơ, nếu so, cậu chỉ biết so thực lực với đối phương.
Mạnh Dương nói với Ngô Phong :"Sư huynh, chúng ta đi nhanh đi, em đói bụng rồi."
"Bại tướng vạn năm, cũng chỉ có chút bản lĩnh trừng mắt, có thời gian này đi đọc thêm sách có tốt hơn không." Văn Viễn khinh miệt :"Mấy tên đã quen với thất bại, bản lĩnh thật sự một chút cũng không có, thấy chúng ta không tránh đi thì thôi còn ở trước mặt chúng ta trừng mắt làm dữ, thực sự là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ."
"Nói không biết xấu hổ, ai so được mấy người?" Ngô Phong giễu cợt nói :"Đại sư Hứa Vọng Nhai luôn miệng nói, trong mắt mình không tha cho những người dối trá thành tích làm giả, nhưng ông ấy lại nhiều lần giúp đỡ mấy người ăn gian, người nào trong học viện không biết? Dựa vào thành tích giả dối mà diễu võ dương oai, trả lại cho mấy người, thực sự là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ!"
"Cậu ít nói bậy cho tôi!" Văn Viễn căm tức nhìn Ngô Phong :"Cậu có phải đã dốt nát đến luyện tập trước cuộc thi là gì cũng không biết? Ngu xuẩn cũng phải có mức độ."
Ngô Phong châm chọc nói :"Đúng vậy, luyện tập của các cậu quả thực rất bình thường! Chỉ là thầy tôi dạy tôi, dù không được hạng cũng phải đảm bảo tính chân thực của kiểm tra, nếu không thì kiểm tra cũng không có ý nghĩa gì. Thầy của mấy người dạy mấy người, chắc là coi như không biết xấu hổ, mất mặt vẫn muốn thành tích và hạng đúng không?"
"Cậu nói xấu bọn tôi thì thôi, chúng tôi không thèm chấp nhặt với loại người như cậu, cậu lại dám vũ nhục thầy của chúng tôi, thì đừng trách chúng tôi không khách khí!" Văn Viễn dọa nói.
"Sợ cậu sao? Tới đây!" Ngô Phong cuốn tay áo lên, một bộ muốn nhào vô.
"Sư huynh, được rồi, đừng ồn ào nữa." Vu Quân Thần nắm lấy tay Văn Viễn, sau đó nói với Ngô Phong :"Ngô sư huynh, anh cũng ít nói mấy câu đi, mọi người đều học cùng trường, cũng không phải kẻ thù, không cần mỗi lần gặp nhau đã hăm dọa như vậy."
"Ai là sư huynh của cậu?! Đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi, những người khác mắt mù mới không nhìn ra gương mặt thật của cậu, tôi chính là vô cùng buồn nôn với dáng vẻ dối trá của cậu!" Ngô Phong thật sự ghét Vu Quân Thần, thấy gã giả vờ làm người tốt, càng cảm thấy khó ưa, bắt đầu công kích nói :"Nghe nói cậu là đệ tử được đại sư coi trọng nhất, cũng là thiên phú cao nhất trong các ngươi? Tôi thấy cậu có thiên phú đoạt bạn trai của người khác thì đúng hơn, nhất định cao hơn thiên phú chế tạo hương nhiều, cho nên kiểm tra ngửi hương trước đó cậu mới có thể bại bởi Mạnh Dương, còn thua thảm như vậy đúng không?"
Vu Quân Thần ủy khuất cúi đầu, Văn Viễn càng thêm tức giận muốn tới giáo huấn Ngô Phong, nhưng nhìn thấy Tần Hồng đứng phía sau Ngô Phong, hắn vẫn giữ lý trí, nghĩ giáo huấn có rất nhiều cách, động thủ là cách ngu xuẩn nhất.
"Sư huynh, thu lại biểu tình của anh lại, anh như vậy rất giống nhân vật phản diện." Mạnh Dương thì thầm.
Ngô Phong sửng sốt, sau đó dùng tay xoa xoa mặt, điều chỉnh vẻ mặt của mình lại, hắn thấy bọn Văn Viễn tức giận tới nói không ra lời, đắc ý hếch cằm cùng đám Mạnh Dương rời khỏi.
----------------------------------
Thời điểm kỳ thi càng gần, học sinh hương học viện càng khẩn trương, ngay cả học sinh lúc thường thích nói thích cười cũng trở nên trầm mặc ít nói, dương như bầu không khí tràn ngập mùi khẩn trương.
Vu Quân Thần cũng khẩn trương không kém, thậm chí áp lực còn lớn hơn, bởi vì điểm nhập học của Mạnh Dương cao hơn gã, lần kiểm tra ngửi hương trước đó lại thắng gã, nếu là gã có thể giành được hạng nhất, như vậy gã không chỉ lấy lại được mặt mũi của gã, mà còn là mặt mũi của thầy gã, hơn nữa những năm gần đây, hạng nhất luôn là các sư huynh của gã, gã không thể vào năm nay đánh mất hạng nhất, nhất là khi đại sư Hứa Vọng Nhai đã chính mình thừa nhận gã trong toàn bộ học sinh là người tài năng nhất.
Kiểm tra trong hương học viện vô cùng nghiêm khắc, muốn trong quá trình thi cử mà ăn gian là không thể nào, tuy bọn Vu Quân Thần sớm luyện tập, so với những học sinh khác có ưu thế hơn, nhưng