Mạnh Dương cho Blaley một quyền, cướp điện thoại của mình về, cậu thấy cuộc gọi đã bị cắt đứt, đang muốn gọi lại, lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
"Anh làm cái gì hả?" Mạnh Dương căm tức nhìn Blaley.
"Không có tín hiệu?" Blaley vuốt mặt nói :"Không có tín hiệu, chính là bão sắp tới, ít nhất phải mất một ngày mới hết bão, nói cách khác, ngày hôm sau mới có thể trở về. Chỉ là em yên tâm đi, bão tố như vậy sẽ không vượt quá 3 ngày, cho nên em sẽ không bỏ lỡ thời gian thi đấu."
Blaley vừa mới dứt lời, ở ngoài cửa sổ đã tiến vào một trận gió mạnh, làm rèm cửa sổ rất dày bay lên, thật đúng lúc, giống như là Blaley không chế vậy.
Trong lòng Mạnh Dương vô cùng tức giận, nắm cổ áo y bắt đầu đánh.
Blaley không ngờ Mạnh Dương sẽ động thủ với y, càng không nghĩ tới sức lực của cậu lớn như vậy.
Blaley cũng là từ nhỏ luyện võ lớn lên, hơn nữa y còn lợi hại hơn Mạnh Dương, chỉ là y luyến tiếc đánh trả Mạnh Dương, cho nên chỉ có thể hóa giả và đỡ quả đấm của Mạnh Dương, nhưng cũng có mấy cái không thể đỡ chỉ có thể chịu.
Ngô Phong vừa vảo phòng đã thấy Mạnh Dương đang đánh Blaley, hắn sợ hết hồn, nhanh chóng ôm lấy kéo Mạnh Dương về phía sau.
"Mạnh Dương mau dừng tay! Em bình tĩnh lại." Ngô Phong ôm Mạnh Dương hỏi :"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạnh Dương vừa thở dốc vừa đẩy Ngô Phong ra, sau đó nhìn Blaley :"Cút ra ngoài!"
"Xin lỗi, tôi không nghĩ tới em sẽ tức giận như vậy." Blaley áy náy nhìn cậu.
"Tôi kêu anh cút ra ngoài!" Mạnh Dương lạnh lùng nói.
Blaley chỉ có thể rời đi trước, muốn đợi hôm sau Mạnh Dương tỉnh táo lại nói chuyện với cậu. Y cảm thấy sai lầm lớn nhất của y chính là không đoán được tính tình của cậu lại nóng nảy như vậy, y ngàn tính vạn tính, ngay cả thời gian bão tốt tới cũng coi là tốt, chính là không tính đến Mạnh Dương sẽ trực tiếp đánh y, rõ ràng nhìn qua là một người lãnh tĩnh kiềm chế như vậy.
Blaley giơ tay sờ mặt mình, không nhịn được cười cười, y cảm giác mình có khuynh hướng thích bị ngược, bị Mạnh Dương đánh một trận, y cư nhiên càng thích cậu, y nghĩ ngay cả khi tức giận, Mạnh Dương vẫn thật đáng yêu.
Phía ngoài gió càng lúc càng lớn, mưa xối xả, Ngô Phong đóng cửa sổ sát đất lại, sau đó hỏi Mạnh Dương :"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên hai người đánh nhau? Không đúng, phải là sao em đánh anh ta?"
"Ngày kia chúng ta mới có thể rời đi nơi này." Mạnh Dương ngồi trên salon, nhìn điện thoại không có tín hiệu.
Ngô Phong nhìn thoáng qua cơn mưa ngoài cửa sổ, đi tới đối diện cậu nói :"Thời tiết thay đổi cũng quá nhanh, sao đột nhiên bắt đầu mưa to gió dữ vậy? Mai trời mà mưa lớn hơn, đúng là không đi được, cũng sẽ không mưa liên tục tới mấy ngày hại chúng ta bỏ lỡ thi đấu đi?"
"Blaley nói ngày kia sẽ dừng, chính anh ta cũng là giám khảo thi đấu, nếu hại chúng ta không thể thi đấu, anh ta phải chịu trách nhiệm, cho nên cũng sẽ không gạt người."
"Vậy thì tốt." Ngô Phong lúc này mới an tâm, hắn còn muốn tiếp tục hỏi sao cậu lại đánh Blaley, nhưng nhìn dáng vẻ không muốn nói của cậu, hắn cũng không tiếp tục hỏi.
Mạnh Dương ngồi ngây người, mỗi một câu của Blaley làm cho cậu tức giận, kiếp trước cậu đau khổ và kiên trì, cũng không có thể đợi tới ở cùng một chỗ với Lạc Tu, có thể là vì cậu quá đau khổ nên nhận được sự thương hại của ông trời, để cho cậu sống lại, đời này, có cơ hội cùng Lạc Tu bắt đầu tiến hành cuộc sống hạnh phúc, bất kỳ ai dám nguyền rủa cậu nhất định sẽ ly hôn với Lạc Tu, đều là người khiến cậu chán ghét.
Mạnh Dương cảm thấy Blaley cũng quá coi thường cậu, cho rằng đùa giỡn chút thủ đoạn thì bản thân sẽ sinh ra hảo cảm với y sao? Cậu cũng không phải là Vu Quân Thần, rõ ràng đã ở cùng một chỗ với Lạc Thịnh, lại biết rõ Văn Viễn thích gã, gã lại cùng Văn Viễn mờ ám, hưởng thụ cảm giác khi được hai người yêu.
Buổi tối, bão càng ngày càng lớn, gió bảo như tiếng gào thét của quái vật biển, có thể hù dọa một đứa trẻ sợ tới khóc.
Mạnh Dương nhìn điện thoại mà một đêm không ngủ, những lời nói của Blaley khiến cậu tức giận chỉ một phần, chân chính khiến cậu đau nhói tim là vì câu Lạc Tu không yêu cậu. Cậu và Lạc Tu quả thực không phải là vì yêu nhau mới kết hôn, tuy trong khoảng thời gian này, Lạc Tu đã biểu hiện ra tình cảm dành cho cậu, nhưng rốt cuộc vẫn chưa hề chính miệng nói lên, vì vậy trong lòng của cậu vẫn luôn có sự bất an.
Mà sau khi cuộc điện thoại đột nhiên tắt, Lạc Tu liên tiếp gọi lại cho cậu mười mấy cuộc cũng không gọi lại được, hắn lập tức gọi cho khách sạn và Lâm Tùng Thai, sau khi gọi mấy cuộc hắn mới biết được Mạnh Dương bị Blaley mang đi. Hơn hai tiếng sau, Lạc Tu đã tới sân bay lên máy bay tư nhân của mình, chuẩn bị xuất ngoại.
Mạnh Dương vì không ngủ được mà dứt khoát ngồi dạy, ngồi trên ghế nhìn bão tố càng lúc càng lớn, mãi đến khi tới thời điểm trời phải sáng, bên ngoài vẫn âm u, hơn nữa cơn bão cũng không có dấu hiệu giảm lại, mặt biển nhất định là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Mạnh Dương nghĩ, dù Lạc Tu đi suốt đêm tới quốc gia này, hôm nay cũng nhất định không tới được Sirius, nhưng có thể ngày mai hắn sẽ tới đón cậu, hiện tại cậu thực sự nhớ hắn.
Thời điểm ăn sáng, Blaley an ủi mọi người nói, tôi nay sẽ hết bão, khẳng định mai bọn họ có thể rời đi.
Những học sinh khác cũng không vội, nhất là dưới tình huống Blaley đã bảo đảm ngày mai nhất định có thể rời đi, bọn họ ngược lại nghĩ ở thêm một đêm là chuyện may mắn, vì lâu đài này thực sự rất đẹp, còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật Blaley sưu tầm, dù không làm gì, chỉ ngồi ngây người trong phòng khách cũng có thể tưởng tượng mình là quý tộc hoàng gia tại quốc gia này, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Blaley vẫn nhìn Mạnh Dương, y muốn nói chuyện với cậu, nhưng Mạnh Dương vẫn ngồi trong phòng khách không nhúc nhích, ngay cả phòng cũng không về, mà Ngô Phong và Tần Hồng ngồi ở hai bên, Blaley căn bản không tìm được cơ hội cùng cậu nói chuyện một mình.
Mãi đến khi sắp tới trưa, Blaley còn đang nghĩ thế nào mới có thể làm Mạnh Dương hết giận, không phòng bị và chống lại y, thời điểm y đang chăm chú suy nghĩ đột nhiên từ bên ngoài xuất hiện một đám người, khiến tất cả mọi người trong phòng khách ngây ngẩn cả người.
"Chú Lạc!" Mạnh Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng lên chạy tới phía Lạc Tu, nói :"Chú tới đây bằng cách nào? Máy bay sao? Thời tiết như vậy, cũng quá nguy hiểm!"
Lạc Tu nâng mặt Mạnh Dương lên, cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, hắn thấy ngoài vẻ lo lắng trên mặt cũng không có dáng vẻ ủy khuất mới tạm thời yên lòng, ôm Mạnh Dương