Sau khi kết thúc trao giải, người dẫn chương trình lại công bố top 10, sau đó khán giả lần lượt rời đi, phòng viên tiến hành phỏng vấn top 3.
Vấn đề phóng viên hỏi nhiều nhất, chính là đổi phương thức hỏi Mạnh Dương có cảm tưởng như thế nào, còn có Celsi không lấy được quán quân có cảm nhận thế nào. Hai người trả lời bình tĩnh hơn nữa lại cẩn thận, làm những phóng viên này cũng không hỏi ra được tin nóng nào.
Đáng thương nhất chính là hạng 3, năm nay là năm cuối cùng hắn tham gia thi đấu thanh niên quốc tế, hơn nữa qua nhiều năm như vậy mới chiếm được hạng 3, nhưng hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, trong lúc vô tình bị mọi người lãng quên.
Sau khi kết thúc thời gian phỏng vấn, bọn họ lại trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị rời đi từ lối đi riêng trong phòng nghỉ.
Blaley đã chờ ở phòng nghỉ, y nhìn Mạnh Dương đang đi tới nói :"Chúc mừng em."
"Cảm ơn." Mạnh Dương bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó đi ra ngoài phòng nghỉ.
Lạc Tu đứng ở bên ngoài phòng nghỉ đợi cậu, Mạnh Dương vừa ra tới, Lạc Tu liền ôm cậu đi ra ngoài.
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Lạc Tu ôm Mạnh Dương đi ra đại sảnh, mà bên ngoài cũng đã có nhiều phóng viên đang đợi, cuộc phỏng vấn vừa rồi phóng viên quá nhiều, một người hỏi được một hai vấn đề cũng không tệ, nhưng bọn họ còn rất nhiều câu hỏi muốn Mạnh Dương đích thân trả lời, thậm chí còn cố gắng tranh thủ cơ hội một mình phỏng vấn, dù sau cậu cũng là người phương Đông đầu tiên giành được quán quân trong cuộc thi thanh niên quốc tế phương Tây.
Tình huống hiện tại đã hoàn toàn khác tình huống ngày hôm qua, ngày hôm qua căn bản không có phóng viên muốn phỏng vấn một thí sinh ngay cả tên cũng chưa nghe qua như Mạnh Dương, nhưng hôm nay các phóng viên vì muốn cướp đoạt phỏng vấn cho cậu mà tranh bể đầu.
Sau khi lên xe, Mạnh Dương nhào vào lòng Lạc Tu, vui sướng hỏi :"Em giành được quán quân, anh có phần thưởng gì cho em không?"
"Em muốn thưởng cái gì?" Lạc Tu vuốt ve mặt cậu, trong mắt đều là sự sủng ái, hắn vô cùng tự hào vì Mạnh Dương.
"Cái gì cũng có thể sao?" Mạnh Dương hỏi.
"Cái gì cũng có thể." Lạc Tu không có gì là không thể đáp ứng cậu, ngay cả mạng hắn cũng nguyện y cho cậu, huống chi là những thứ khác.
"Em còn chưa nghĩ ra, đợi em nghĩ xong sẽ nói cho anh, em sẽ dần tích lũy các nguyện vọng, như vậy sau này anh cái gì cũng sẽ nghe em." Mạnh Dương hoàn toàn không giảng đạo lý nói, nhưng vô lý với người yêu, cũng là một loại hạnh phúc.
"Tốt." Lạc Tu lập tức đồng ý, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.
Có quá nhiều phóng viên muốn phỏng vấn nhưng Mạnh Dương từ chối hết, cho nên các phóng viên cũng chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng của mình, cũng chính là hoàn toàn dựa vào suy đoán. Vì vậy liền có một số đồn đãi, nói Mạnh Dương trước đó hoàn toàn không có danh tiếng, thậm chí rất có thể lấy được quán quân ngay lần đầu tiên tham gia là vì quốc gia của cậu đã âm thầm bồi dưỡng cậu nhiều năm, trước đó không có tham gia qua bất kỳ trận thi đấu nào là vì không muốn cậu sớm bị bại lộ, một lần hành động trong thi đấu thanh niên quốc tế phương Tây kinh hãi giới nước hoa phương Tây.
Những lời đồn đãi này càng nói càng có lý, thật giống như thật sự là vậy, ngay cả các sư huynh của Mạnh Dương sau khi đọc báo cũng thiếu chút nữa tin là thật, cảm thấy nói không chừng Mạnh Dương thật sự chính là nhân tài quốc gia mình bí mật bồi dưỡng, chuyện môn vì gây khiếp sợ cho quốc gia phương Tây mà tới.
Sau khi tin tức truyền về trong nước, hương giới trong nước vô cùng náo nhiệt, lần này Mạnh Dương hoàn toàn nổi tiếng ít nhất là trong hương giới trong nước.
Các đại sư nghỉ ngơi trong biệt thự, mà bọn Mạnh Dương lại là tới hồ bơi chơi đùa. Vì khách sạn này có diện tích rất lớn, cho nên có rất nhiều bể bơi, ở khu nào cũng có, khu bọn họ ở người không tính là nhiều, hơn nữa cũng không phải người người đều sẽ tới hồ bơi, cho nên bọn Mạnh Dương có thể chơi vui vẻ.
Lạc Tu ngồi trên ghế bãi biển, Mạnh Dương đưa tuýp kem chống nắng nhờ hắn bôi cho mình, Lạc Tu không cho cậu cởi áo ra, bôi cánh tay cho cậu xong, trực tiếp vói tay vào quần áo cậu, giúp cậu bôi kem chống nắng.
Rõ ràng là yêu cầu của Mạnh Dương, nhưng động tác của Lạc Tu lại làm cậu có chút ngượng ngùng, cậu đỏ mặt thúc giục :"Nhanh lên đi, bên trong không cần bôi nghiêm túc như vậy, nhiều người thấy thì không tốt."
"Vậy thì cho bọn họ nhìn là được rồi, sợ cái gì?" Lạc Tu bôi hết phía trước, sau đó ôm cậu vào lòng nghiêm túc bôi phần lưng.
Mạnh Dương nằm trong lòng Lạc Tu, hai tay ôm bờ vai của hắn, cắn môi cảm nhận lòng bàn tay to hơi thô ráp của Lạc Tu, chạy khắp lưng cậu, mặt đỏ tía tai muốn đứng dậy.
Sau khi Lạc Tu nguyện ý buông cậu ra, cậu liền vội vàng đứng dậy chạy nhanh bay xuống hồ để xoa dịu cơ thể đã khô nóng của mình.
Lạc Tu ngồi trên ghế nhìn Mạnh Dương và các sư huynh cậu chơi bóng chuyền, thấy nụ cười vui vẻ của Mạnh Dương, Lạc Tu có một loại cảm giác hài lòng. Đột nhiên một bóng người dừng lại bên cạnh hắn, hắn quay đầu nhìn thoáng qua lại tiếp tục nhìn Mạnh Dương.
"Trước đó tôi vẫn cho là Lạc đổng là người một người rất lý trí." Blaley cũng nhìn về phía hồ bơi :"Không nghĩ tới lại còn có mặt không lý trí như vậy."
"Góc độ bất đồng, đối với cùng một chuyện cũng sẽ khác." Lạc Tu trả lời :"Nếu cậu nghĩ tôi không lý trí ra quyết định, tôi lại nghĩ rằng, đối với tôi mà nói, đây chính là quyết định rất lý trí."
"Tạm dừng hợp tác với công ty cha tôi, công ty của anh cũng phải chịu tổn thất nhất định, tôi nghĩ Lạc đổng không nên đem tình cảm riêng tư đưa vào công việc, Mạnh Dương đã bị thế giới chú ý, sau này sẽ có nhiều người thích em ấy hơn, nếu Lạc đổng mở đầu lấy tư làm loạn công, sau này nhất định sẽ không thu tay được, công ty cũng sẽ đi về hướng tràn ngập nguy cơ."
"Khi tôi muốn thay đổi quyết sách, như vậy thì nhất định phải gánh chịu tổn thất, nhưng từ lâu dài tới xem, tôi không cảm thấy quyết định này là sai lầm, tôi nghĩ trong lòng cậu hẳn đã rõ ràng, cũng không phải là tôi chỉ có thể lựa chọn công ty của cha cậu. Mạnh Dương đã bị thế giới chú ý, tôi rất vui khi cậu nổi tiếng trên toàn thế giới, nhưng cái này cũng không đại biểu tôi nhất định phải chịu đựng hành vi xúc phạm của cậu, còn không phản công." Lạc Tu nói.
Blaley