Sau khi rời khỏi phân hội hương liệu, Mạnh Dương và Lạc Tu lên xe trở về nhà chính trên Long Lĩnh Sơn, Lạc Tu ôm Mạnh Dương, lại hỏi :"Trên người có chỗ nào bị thương không, dù chỉ đau một chút cũng phải nói cho anh."
"Chỉ là lúc đầu té có chút đau, hiện tại đã không còn đau, anh ta đánh không lại em, cho nên lúc sau đều là em đánh anh ta." Mạnh Dương nói.
"Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta gây chuyện với em đúng không?" Lạc Tu lại hỏi :"Vì sao em không sớm nói cho anh biết?"
"Em không biết anh anh ta là bạn anh a, cũng không biết anh ta là vì thích anh mới gây chuyện với em, em vốn còn tưởng rằng, bởi vì hai thầy của bọn em không hợp, anh ta đố kỵ em ưu tú hơn anh ta, cho nên chỉ coi anh ta như chó điên, lười tranh chấp với anh ta. Nếu em biết anh ta là bởi vì thích anh, em chắc chắn sẽ nói cho anh biết."
"Cậu ta thích anh?" Lạc Tu cau mày, ánh mắt nghi ngờ.
"Anh không biết sao?" Mạnh Dương tựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh chỉ gặp cậu ta mấy lần thôi, hơn nữa mỗi lần gặp là cùng một đám người, anh chỉ nghe qua tính tình cậu ta kiêu ngạo phách lối, biết cậu ta là em trai Phó Giang, đôi khi Phó Giang sẽ ở trước mặt bọn anh nhắc tới em trai cậu ta, nhưng cũng chưa nói với anh, em trai cậu ta thích anh."
"Có thể người ta đã sớm thăm dò anh, cảm thấy không được nên mới không có nói rõ." Mạnh Dương nói.
Đám bạn bọn họ mỗi lần tu hội thường sẽ nói tới chuyện hắn nhiều năm không kết hôn, hắn cũng không có ấn tượng chuyện Phó Giang đặc biệt thăm dò hắn, hơn nữa hắn bận rộn như vậy, chứng đau đầu trước kia thường xuyên tái phát, sao có thể nhớ kỹ những chuyện không liên quan được chứ.
Sau khi về đến nhà, mới vừa vào phòng, Lạc Tu nói với Mạnh Dương :"Cởi quần áo ra, anh nhìn xem trên người em có bị thương không."
Mạnh Dương nghĩ thầm, lời này nghe thế nào lại giống như đùa giỡn lưu manh vậy? Mặt cậu nóng lên, nhìn Lạc tu :"Đã nói không có bị thương, cũng không có chỗ nào đau."
"Anh phải liếc nhìn mới yên tâm." Lạc Tu tự ra tay cởi quần áo cậu.
Lúc thường thân mật và thời điểm ở trên giường, Mạnh Dương hoàn toàn sẽ không xấu hổ, nhưng loại kiểm tra phương thức này lại làm cho mặt cậu càng ngày càng đỏ.
Lạc Tu cũng không phải thực sự như hắn nói chỉ liếc nhìn, mà hắn rất cẩn thận kiểm tra, Mạnh Dương đứng thẳng, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
----------------------
Ngày thứ hai, Lý Nham không biết từ nơi nào nghe được tin tức Phó Ngọc Thiên đánh Mạnh Dương, lập tức nổi giận, gọi điện thoại tới chất vấn Phó Giang, Phó Giang giải thích hết lời nửa ngày, hứa hẹn nhất định sẽ nghiêm phạt Phó Ngọc Thiên, đồng thời cũng nhất định kêu Phó Ngọc Thiên xin lỗi Mạnh Dương và nhận sai, lúc này Lý Nham mới cúp điện thoại. Những người bạn khác của Lạc Tu cũng gọi tới hỏi chuyện này, cũng nói Phó Giang nhất định phải giáo dục lại Phó Ngọc Thiên thật tốt, không thì sau này có khi gây họa lớn.
Ngày thứ ba, Phó Giang dẫn Phó Ngọc Thiên tới Long Lĩnh Sơn xin lỗi và nhận sai với Mạnh Dương.
Sắc mặt Phó Ngọc Thiên có phần tái nhợt, hai ngày nay hắn chỉ uống ít nước, anh hắn quyết định muốn giáo huấn hắn, hắn thật sự sợ, cho nên vội vàng tới xin lỗi Mạnh Dương.
"Xin lỗi, đều là tôi không tốt, tôi không nên vì ghen tị với cậu mà cố ý gây chuyện với cậu, tôi biết sai rồi, tôi cam đoan sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi." Phó Ngọc Thiên đứng trước mặt Lạc Tu và Mạnh Dương, sau khi nói xong thì cúi người nói xin lỗi.
"Hôm qua tôi đã nói với chú họ của tôi." Phó Giang nói với Lạc Tu :"Chú họ tôi cũng nói chuyện này Ngọc Thiên phải gánh chịu trách nhiệm, bởi vì chuyện đều từ nó mà ra, cho nên hủy bỏ thân phận hội viên chính thức, sau này cũng sẽ không cho nó gia nhập lại phân hội hương liệu. Chú họ tôi đã cùng những người khác tìm hiểu qua, mới biết được Ngọc Thiên làm mưa làm gió, đưa tới rất nhiều bất mãn, mà phó hội trưởng thì vẫn luôn che giấu cho nó nên đã báo cáo lên tổng hội, cách chức phó hội trưởng, phó hội trưởng sẽ gánh trách nhiệm thuộc về ông."
"Cậu yên tâm, đây còn chưa xong, sau này tôi nhất định sẽ cho nó nếm chút khổ sở, chịu nhiều giáo huấn." Phó Giang còn nói thêm :"Sau này, tôi sẽ không để cho nó xuất hiện trước mặt hai cậu."
Lạc Tu vẫn cảm thấy mất hứng, Mạnh Dương thì cảm thấy kết quả như vậy đã rất tốt, chỉ cần sau này Phó Ngọc Thiên không xuất hiện trước mặt cậu nữa, thì cậu cũng sẽ không cầm chuyện này không bỏ, dù sao so với thâm cừu đại hận với Lạc Thịnh, chút chuyện này thật đúng là không coi vào đâu. Lạc thịnh dù đã có kinh nghiệm, tận lực không xuất hiện trước mặt cậu, nhưng cậu cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã.
Đợi Phó Giang dẫn Phó Ngọc Thiên đi, Mạnh Dương quay đầu nhìn Lạc Tu nói :"Tại sao phó hội trưởng phải che giấu giúp anh ta? Là bởi vì cố kỵ hội trưởng?"
"Em cảm thấy thế nào?" Lạc Tu nhìn cậu nói :"Suy nghĩ thật kỹ."
Mạnh Dương nghiêm túc suy nghĩ, không quá chắc chắn hỏi hắn :"Ông ta muốn lợi dụng Phó Ngọc Thiên, chờ Phó Ngọc Thiên gây ra chuyện lớn hơn, là ông ta có thể chen lên hội trưởng? Có phải là em nghĩ xấu người khác không?"
"8 9 phần mười, em rất thông minh, không hổ là thiên tài nhỏ của anh." Lạc Tu khen ngợi, sau đó nâng mặt Mạnh Dương lên, hôn lên môi cậu một cái.
"Thực sự là tri nhân tri diện bất tri tâm ( biết người biết mặt nhưng không biết lòng)." Mạnh Dương cảm khái nói :"Trước đó em còn cảm thấy phó hội trưởng không tệ, em quả nhiên vẫn còn quá trẻ."
"Em đúng là vẫn còn trẻ, cơ thể nơi nào cũng mềm mại như quả đào vậy, nhẹ nhàng ấn một cái sẽ chảy nước." Lạc Tu nắm tay Mạnh Dương đứng dậy :"Đi thôi."
"Đi đâu?" Mạnh dương nghi hoặc.
"Khó có được một ngày nghỉ, anh kiểm tra cơ thể em." Lạc Tu nói.
"Lại kiểm tra cơ thể?" Mặt Mạnh Dương lập tức đỏ, lầm bầm :"Đã nói không có bị thương còn mỗi ngày kiểm tra cơ thể."
-------------
Chớp mắt đã sắp tới kỳ nghỉ hè, thời gian nghỉ hè đối với học sinh mà nói là rất quý báu, sau này ra xã hội, sẽ không còn kỳ nghỉ hè nữa. Cho nên trong lúc nghỉ hè, nhất định phải có kế hoạch hợp lý mới được, vừa phải có đủ thời gian nghỉ ngơi thả lỏng, nhưng cũng không thể chỉ