Lạc Tu đứng bên ngoài đợi một ngày bằng một năm, mà thời gian trong đầu Mạnh Dương đã ngưng, bởi vì cậu hoàn toàn chìm đắm vào giấc mộng, cản bản không cảm nhận được thời gian trôi đi.
Mạnh Dương biết mình đã ngất xỉu, cũng biết hiện tại Lạc Tu chắc chắn rất gấp, cậu nghĩ cậu phải nhanh chóng tỉnh lại nhưng không biết làm như thế nào mới tỉnh được.
Ngay khi Mạnh Dương dùng sức muốn nhanh chóng tỉnh lại, đột nhiên nghe được tiếng khóc của trẻ con, ngay từ đầu còn cho là mình nghe lầm nhưng tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng rõ ràng, cậu đi tới chỗ phát ra thanh âm, thấy một đoàn ánh sáng rực rỡ trên mặt đất, mà ở giữa ánh sáng chính là một đứa bé đang nằm đó.
Mạnh Dương đi nhanh tới ngồi xuống, cẩn thận ôm bé vào lòng, đứa bé tới trong lòng cậu lập tức ngừng khóc, Mạnh Dương nhìn đứa bé trắng trắng mềm mềm mập mạp này, trong lòng vô cùng thích, nhìn thế nào cũng không đủ. Mạnh Dương cứ như vậy ôm đứa bé, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên nhớ tới Lạc tu còn đang chờ cậu tỉnh lại, sau đó trước mắt cậu sáng lên.
Mạnh Dương vừa mở mắt đã thấy Lạc Tu chuyên chú thâm tình nhìn mình, cậu nói :"Chú Lạc, đứa bé..."
Lạc Tu nâng mặt cậu, hôn lên trán cậu nói :"Đứa bé rất tốt, em cũng không có chuyện gì, đừng lo lắng."
"Rất tốt?" Mạnh Dương là muốn nói vừa rồi cậu mơ thấy một đưa sbes, sao Lạc Tu lại nói đứa bé rất tốt?"
"Bác sĩ kiểm tra cho em, em mang thai đã hơn hai tháng, bởi vì gần đây quá mệt mỏi nên mới ngất xỉu." Lạc Tu vuốt ve mặt cậu.
"Em mang thai?" Mạnh Dương còn chưa phản ứng kịp.
"Ừm, em mang thai." Lạc Tu còn tưởng rằng Mạnh Dương nghe được lời bác sĩ trong lúc hôn mêm mới vừa mở mắt đã hỏi đứa bé.
Mạnh Dương muốn ngồi dậy, Lạc Tu lập tức đỡ cậu dậy, để cậu tựa vào lòng hắn.
"Em có con?" Mạnh Dương đặt tay trên bụng, nghĩ thầm khó trách cậu sẽ mơ như vậy, tuy cậu biết trong bụng có đứa bé, hiện tại chắc chắn còn chưa lớn bằng ngón út, nhưng nhớ tới đứa bé trai mà cậu mơ vừa nãy, cậu cảm thấy đấy chính là con của mình.
Mạnh Dương là một trong số rất ít nam giới có thể mang thai, đây là chuyện lúc cậu còn rất nhỏ đã xác định. Những nam giới không thể thụ thai tự nhiên muốn tự mình sinh con thì chỉ có thể thông qua y học và khoa học kỹ thuật giúp đỡ, mà đứa bé thụ thai tự nhiên thì càng thêm khỏe mạnh thông minh.
Lạc Tu đặt tay mình lên tay cậu, hắn có thể cảm nhận được vui sướng và xúc động trong lòng Mạnh Dương, bởi vì hắn cũng vậy, hắn đã sắp 40, đến bây giờ mới có đứa con của riêng mình, tâm tình của hắn đến chính hắn cũng không biết nên hình dung như thế nào.
"Anh vui vẻ sao? Chúng ta có con." Mạnh Dương ngước đầu hỏi Lạc Tu.
"Rất vui." Lạc Tu hôn lên khóe miệng cậu :"Nhưng kế tiếp em nhất định sẽ rất vất vả."
"Vất vả như vậy cũng đáng giá hạnh phúc." Mạnh Dương nghiêng người ôm chặc Lạc Tu :"Chúng ta có con. là sinh mệnh từ huyết mạch của anh và em dung hợp với nhau, đây là niềm mong ước em chờ đợi đã lâu, em thực sự rất hạnh phúc rất thỏa mãn."
Lạc Tu một tay ôm cậu, một tay nâng mặt cậu nói :"Anh nhất định sẽ để cho mẹ con em có cuộc sống an ổn hạnh phúc, cam đoan không cho bất luận kẻ nào quấy nhiễu, dù là ai cũng không được."
"Em tin anh." Mạnh Dương trả lời.
Hai người ôm nhau, thâm tình hôn môi, nụ hôn không mang theo dục vọng mà tràn đầy xúc động và tình cảm nồng nàn.
Hai người hôn hồi lâu mới tách ra, Mạnh Dương nói :"Em muốn về nhà, không muốn ở đây."
"Được, lập tức mang em về nhà." Lạc Tu nói xong liền bế Mạnh Dương, sau đó đi ra ngoài.
Lạc Tu mang Mạnh Dương về tới nhà, đặt cậu lên giường, ở phía sau đặt một cái gối dựa lớn, để cậu dựa vào.
"Đúng lúc hiện tại là kỳ nghỉ, hai tháng này em nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện khác thì cứ để xuống, trước dưỡng cơ thể tốt lên rồi tính tiếp." Lạc Tu nói với cậu.
"Anh ngồi xuống đi, ôm em." Mạnh Dương vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Lạc Tu ngồi xuống, ôm cậu vào lòng.
Mạnh Dương tựa vào lòng hắn, cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, hiện tại họ chính là một nhà ba người.
Điện thoại của Mạnh Dương vang lên, cậu cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó đưa cho Lạc Tu :"Hiệu trưởng học viện, chắc chắn là lại muốn khuyên em đi Phượng Lâm Giới, anh nhận đi."
Lạc Tu nhận lấy sau đó bấm nghe, sau đó nói chuyện với hiệu trưởng.
Lời của Lạc Tu cũng đơn giản, sau khi chào hỏi qua liền nói cơ thể Mạnh Dương không thoải mái, nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi. Tuy ngữ khí và thái độ của hắn rất bình thường, nhưng có thể khiến người khác không còn chỗ để thương lượng, sau đó hiệu trưởng không còn gọi tới nữa.
Lạc Tu tạm thời không có ý định để người khác biết chuyện Mạnh Dương mang thai, có thể giấu thì giấu, đợi đến khi bụng của cậu lớn tới không giấu được thì mới công bố tin Mạnh Dương mang thai.
Mạnh Dương sắp xếp một kế hoạch thật dài cho kỳ nghỉ hè của mình, nhưng hiện tại cậu nhất định phải đảm bảo thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch. Hơn nữa sau khi biết bản thân mang thai, cậu cảm thấy cơ thể mình tốt hơn nhiều, dường như toàn thân cao thấp tràn đầy năng lượng, trong lòng có dũng khí, buổi tối cũng không gặp ác mộng, hoàn toàn khôi phục trạng thái trước kia.
Thực ra trong lòng cậu rất rõ, không phải cậu đã khắc phục sợ hãi và bóng ma trong lòng, chỉ là bởi vì biết mình có con nên đã thúc đẩy bản thân dũng cảm có thể làm tất cả để bảo hộ đứa bé, tạm thời đè xuống bóng ma trong lòng cậu. Sớm muộn cũng có một ngày, nên đối mặt cậu sẽ đối mặt, nên khắc phục cậu sẽ khắc phục, nhưng cũng không phải là hiện tại, hiện tại đối với cậu mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là sinh đứa trẻ ra một cách an toàn và khỏe mạnh.
Tuy có đủ thời gian nghỉ ngơi nhưng Mạnh Dương cũng không thể cái gì cũng không làm, không thì cậu sẽ buồn chán ra bệnh, cho nên