Thời gian thi đấu sắp tới, các đại sư đều đã tới quốc gia này, tuy Mạnh Dương không tham gia nhưng vẫn theo chân bọn họ đi tới khách sạn bên hồ dưới chân núi tổ chức thi đấu, bởi vì trước khi bắt đầu thi đấu sẽ có một số bữa tiệc và phỏng vấn, Mạnh Dương cũng được mời.
Sau khi bữa tiệc sáng kết thúc, buổi tối cũng còn đủ loại tiệc chủ đề khác nhau, Celsi bao phòng tiệc đẹp nhất trong khách sạn bên hồ, mời người dưới 25 tuổi tham gia tiệc của cậu, chủ đề bữa tiệc trắng, toàn bộ người tới tiệc đều phải mặc áo trắng.
Mạnh Dương tắm rửa xong đi ra, tiên tay từ trong quần áo của Lạc Tu, lấy ra một cái áo sơ mi trắng, mặc vào sau đó lại lấy quần jean xanh mặc vào. Bụng của cậu đã thành hình, toàn bộ lưng quần đều đã sửa, áo sơ mi của cậu thì vừa người, còn áo Lạc Tu thì rộng thùng thình, dù nhét ở phía trước, cũng nhìn không ra bụng của cậu đã gồ lên.
Lạc Tu đặt điện thoại xuống, ôm hông cậu nói :"Không được uống rượu, phải về sớm."
"Sao em có thể uống rượu." Mạnh Dương hôn lướt hắn một cái :"Yên tâm, em sẽ không ở quá lâu."
Lạc Tu nhìn Mạnh Dương mặc áo sơ mi của hắn, lộ ra xương quai xanh, không muốn cho cậu ra ngoài chút nào, cậu quá sạch sẽ và cũng quá hấp dẫn, giống như một đóa hoa hồng trắng tinh khiết nở phân nửa, khiến người vô thức chờ mong dáng vẻ khi cậu hoàn toàn nỡ rộ.
Mạnh Dương xắn tay áo tới khuỷu tay, hôn lên cằm Lạc Tu một cái nói :"Em đi."
Lạc Tu nhìn Mạnh Dương rời đi, tuy sắp xếp người đi theo cậu nhưng hắn vẫn không bình tĩnh và an tâm được, bởi vì hắn biết, Mạnh Dương như vậy, chỉ cần vừa đi ra nhất định sẽ có người bị cậu hấp dẫn. Hắn không ngăn cậu rời đi là vì hắn nghĩ dù Mạnh Dương đã kết hôn với hắn, đồng thời đã có con với hắn, hắn cũng không muốn bởi vì mình ích kỷ mà để Mạnh Dương bỏ lỡ những gì cậu nên trải nghiệm ở tuổi của mình, rất nhiều chuyện một khi qua đi tuổi đó mà đi làm thì cảm giác và ý nghĩ hoàn toàn khác.
"Sư huynh." Mạnh Dương đi tới đám Ngô Phong đang chờ cậu.
"Oa, em đây là mặc áo sơ mi của Lạc đổng?" Ngô Phong hỏi :"Chú ấy cư nhiên để cho em cứ như vậy đi ra?"
"Áo sơ mi của em quá sát người, lại không còn những quần áo nào màu trắng khác nữa nên mặc của anh ấy, mặc như vậy rất thoải mái." Mạnh Dương cúi đầu nhìn bản thân, nghi hoặc :"Nhìn không đẹp sao?"
"..Kia thật không có." Ngô Phong lắc đầu, muốn nói tới thật sự không phải quần áo có vấn đề gì, mà là vấn đề ở chỗ cậu mặc như vậy quá mê hoặc.
Các thanh niên xinh đẹp mặc quần áo màu trắng đều đi tới phòng tiệc bên hồ, dần dần tụ tập lại cùng nhau, trên đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.
Bọn Mạnh Dương tiến vào phòng tiệc, Celsi đang nói chuyện với bạn sau khi thấy Mạnh Dương lập tức đi tới chỗ cậu.
Mạnh Dương giới thiệu sư huynh của cậu cho Celsi, sau khi Celsi chào hỏi xong lại dẫn Mạnh Dương đi chào hỏi nhận thức bạn bè Celsi, sau đó dẫn Mạnh Dương tới quầy bar nhỏ mà chỉ có chủ nhân bữa tiệc mới có thể sử dụng.
Celsi nhìn Mạnh Dương từ trên xuống :"Tôi vẫn thấy cậu kết hôn sớm thật sự là quá đáng tiếc, bộ dạng này của cậu có thể làm cho rất nhiều người đàn ông điên cuồng."
"Dù đàn ông toàn thế giới đều mặc tôi chọn lựa, tôi cũng chỉ chọn chồng tôi." Mạnh Dương mỉm cười nói.
Sau khi đi tới quầy bar, Celsi đặt một ly rượu trước mặt cậu :"Uống một chút, số độ của ly rượu này không đáng kể, cam đoan cậu uống sẽ không say."
Mạnh Dương bưng lên ly rượu ngửi ngửi, chỉ ngửi mùi cậu cũng biết ly rượu này nhất định vô cùng ngon, nhưng vẫn tiếc nuối nói :"Hiện tại tôi đang trong thời kỳ đặc thù nên chỉ có thể ngửi, chờ mấy tháng sau tôi nhất định phải nếm thử rượu cậu pha."
Celsi tuy không biết thời kỳ đặc thù Mạnh Dương nói là gì nhưng cũng không có kêu cậu uống nữa, Celsi rót cho mình một ly rượu sao đó nói :"Tôi nghe nói lần này cậu không tham thi đấu?"
"Tôi không thích tiến vào núi rừng tự nhiên." Mạnh Dương nói.
"Nói thật tôi cũng không thích, hơn nữa tôi thật sự không hiểu, làm một điều hương sư vì sao cần biểu hiện năng lực sinh tồn dã ngoại."
Cuộc thi lần này là để người dự thi lên núi, bắt đầu thu thập nguyên liệu mới mẻ, tự mình chiết xuất sau đó điều chế, bọn họ có 3 ngày ở trên núi tìm kiếm nguyên liệu, người của ban tổ chức phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, cứ như vậy, thì thi đấu nước hoa có thể hấp dẫn càng nhiều sự chú ý hơn.
Trên núi phụ cận có đủ loại thực vật hoa cỏ, phần lớn là người trồng, chỉ là sau nhiều năm trồng liền để chúng tự nhiên phát triển, cũng coi như là nửa tự nhiên.
"Hiện tại có rất nhiều chương trình vì làm một món ăn, hoặc làm thứ gì, đều phát sóng lên núi xuống biển thu thập nguyên vật liệu. Hơn nữa độ chú ý vô cùng cao, không ít minh tinh cũng dựa vào cái này mà đề cao nhiệt độ của mình, có lẽ những người ra cuộc thi lần này chính là lấy từ đó."
Mạnh Dương nhớ, thời điểm kiếp trước, khi cậu học đại học năm thứ 3 mới có cuộc thi này, đợi này lại sớm hơn, cậu nghĩ có thể là do cậu cầm quán quân mới làm những người ở quốc gia phương Tây này muốn tổ chức cuộc thi điều chế nước hoa theo kiểu khác.
"Công ty yêu cầu tôi tham gia, nói là nhiệt độ lần này nhất định vô cùng cao, đó là cơ hội tốt để tăng sự nổi tiếng và danh tiếng còn có tăng lượng tiêu thụ. Sớm biết cậu không tham gia, tôi cũng kiên trì không tham gia." Celsi nói.
Mạnh Dương lấy một bình nhỏ to bằng ngón tay từ túi quần đưa cho cậu :"Cậu ngửi cái này thử."
Celsi nhận lấy mở nắp bình ra, lấy tay quạt mấy cái, sau đó nhắm mắt nghiêm túc cảm nhận.
Celsi chìm đắm trong mùi thơm, hồi lâu cũng chưa mở mắt, cũng không nói gì. Mạnh Dương nhìn biểu tình hưởng thụ của cậu, cũng đã biết là cậu có cảm giác gì.
"Quyến rũ, gợi cảm." Celsi rốt cuộc mở mắt cảm thán :"Thật sự vô cùng tuyệt vời, tôi không thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian ngắn sao cậu có thể điều chế ra được loại mùi thơm này được."
"Bởi vì tôi có người đàn ông tốt nhất thế giới." Mạnh Dương tràn đầy đắc ý, nhớ tới chuyện đêm hôm đó, mặt cậu vô thức đỏ lên, tim đập nhanh hơn.