Lạc Tu đứng lên, nhận lấy dao trái cây trên tay chú Nguyên, đi tới trước mặt Từ Mẫn Hoa, đặt mạnh con dao xuống bàn, nói với Từ Mẫn Hoa :"Nếu mẹ cảm thấy con dùng tiền trả lại công ơn nuôi dưỡng không được, vậy thì từ hôm nay trở đi, con sẽ không chi thêm một xu nào cho các người, hoặc là bây giờ mẹ đâm con một dao, coi như con trả mạng lại cho mẹ, sau này con sẽ không dùng bất luận cách nào tới trả nợ mẹ. Nhiều năm như vậy, con đã chịu đủ, cũng sẽ không dùng bất luận cách nào tới duy trì tình mẹ con mà mẹ nói!"
Từ Mẫn Hoa tức tới toàn thân run rẩy.
"Anh cả, anh sao có thể động dao trước mặt mẹ được chứ?" Lạc Kỳ nói :"Mẹ cũng là vì.."
Lạc Tu quay qua nhìn, Lạc Kỳ lập tức im lặng, cũng không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tu, chỉ có thể dời đầu sang chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của Lạc Tu.
"Con là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ?" Sắc mặt Từ Mẫn Hoa khó coi nhìn Lạc Tu.
"Không sai." Lạc Tu lạnh lùng nói với bà :"Mẹ nói đúng, con chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ, hoàn toàn đoạn tuyệt."
"Là vì nó?" Từ Mẫn Hoa chỉ vào Mạnh Dương :"Chỉ vì một người như vậy, con liền muốn làm một người bất hiếu, con không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?"
"Nếu ông trời có mắt, có đánh xuống tuyệt đối không đánh xuống con! Con đã tận tình tận nghĩa với mẹ." Lạc Tu cầm con dao kia, đưa tới trước mặt bà :"Mẹ chỉ có cơ hội lần này, cũng chỉ có một lần này, mẹ muốn đâm ở đâu cũng được, dù con sống hay chết, cũng coi như đã trả lại mẹ một cái mạng, bỏ lỡ cơ hội lần này, coi sẽ coi như mẹ đã bỏ qua, sẽ không cho mẹ cơ hội thứ hai. Nhưng tôi nói cho mấy người biết, dù tôi chết, mấy người cũng đừng nghĩ lấy được một đồng nào của tôi!"
Từ Mẫn Hoa nhìn dao trái cây trước mắt, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi trước đây chưa từng có, bà cảm nhận được Lạc Tu không phải là hù dọa mà là thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà. Trong lòng bà rất rõ ràng, ngoại trừ Lạc Tu, mấy đứa con trai khác của bà đều không dựa vào được, một khi mất đi chỗ dựa Lạc Tu này, như vậy cuộc sống của bà sẽ rớt xuống ngàn trượng, nhưng nhiều năm như vậy, bà đã quen cường thế, nói không được lời nhận sai.
Trong bầu không khí như vậy, ba người em trai của Lạc Tu chỉ có thể tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình, bởi vì họ biết, chỉ cần họ mở miệng, dù là gì cũng sẽ càng chọc giận Lạc Tu hơn. Nhưng khi nhìn Từ Mẫn Hoa cứng rắn không nhượng bộ, trong lòng họ vô cùng sốt ruột. Lạc Tu đã biểu hiện quyết tuyệt như vậy, nếu còn muốn cứng đối cứng với hắn chính là hành vi ngu xuẩn nhất, Từ Mẫn Hoa nói vài câu nhận sai, cam đoan sau này không can thiệp bất kỳ chuyện gì của Lạc Tu, có lẽ vẫn còn chỗ để xoa dịu tình hình.
"Nếu người không nắm chặc cơ hội lần này, như vậy lần sau sẽ không còn cơ hội nữa." Lạc Tu xoay người, đưa dao cho chú Nguyên, sau đó ngồi lại bên cạnh Mạnh Dương.
Mạnh Dương tựa vào người hắn, cầm tay hắn, không tiếng động an ủi hắn. Mặc dù hôm nay Lạc Tu sẽ công bố tất cả, cũng đoạn tuyệt quan hệ với những người gọi là người nhà này, hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, nhưng Mạnh Dương biết, trong lòng Lạc Tu không có chút vui vẻ, bởi vì sự tình phát triển tới nước này, cũng không phải là điều gì làm người hạnh phúc. Mà Mạnh Dương cũng không thấy vui vẻ gì, cậu càng đau lòng Lạc Tu hơn.
Người như Lạc Tu, nhìn như lạnh lùng nhưng thật ra là người rất trọng tình cảm, chỉ khi nào hao hết toàn bộ tình cảm của hắn thì hắn sẽ tuyệt tình hơn bất luận kẻ nào.
Từ Mẫn Hoa nhìn Lạc Tu, chảy nước mắt, trong lòng bà bởi vì sợ hãi muốn nhận sai, nhưng lại nói không ra lời, ngoại trừ thân phận là mẹ của Lạc Tu, bà không có bất luận cái gì khác, hiện tại Lạc Tu muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà, bà không có khả năng không sợ.
"Một nhà ông Trình đã tới." Chú Nguyên báo cáo với Lạc Tu.
"Để họ tiến vào." Lạc Tu nói.
Mấy người em trai của Lạc Tu nhìn nhau, không biết lúc này ông Trình tới làm gì.
Ông Trình và hai đứa con trai của ông, còn có Trình Phương Phỉ và Lạc Thịnh đi từ ngoài vào. Bọn họ vừa tới phòng khách cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp, nhưng vẫn ngồi xuống, bởi vì là Lạc Tu kêu người mời họ tới, nói là có chuyện quan trọng muốn thông báo về người thừa kế Lạc gia.
"Mẹ, sắc mặt người không tốt lắm, không sao chứ?" Trình Phương Phỉ quan tâm nhìn Từ Mẫn Hoa, nhưng thật ra là muốn thăm dò nguyên nhân bầu không khí vì sao lại như thế này.
"Mấy năm này, hai người ngược lại thân như mẹ con vậy." Lạc Tu châm chọc Từ Mẫn Hoa :"Thực ra Trình Phương Phỉ mới là con ruột của bà đúng không?"
"Mặc kệ nói như thế nào, cô ấy cũng là mẹ ruột Lạc Thịnh, cô ấy đã sinh cho con một đứa con trai, lẽ nào con muốn mẹ đối xử với cô ấy như kẻ thù, con mới hài lòng sao?" Từ Mẫn Hoa nói với Lạc Tu :"Mẹ biết con hận Trình gia, cũng trách mẹ chưa từng hận người Trình gia như con, nhưng mẹ là vì ai? Còn không phải vì con sao? Lạc Thịnh là con trai trưởng của con, con đã nhiều năm không quan tâm tới nó, mà Trình gia lại dụng tâm bồi dưỡng cũng coi như là trả lại cho Lạc gia."
"Nói như vậy tôi hẳn là nên biết ơn dụng tâm lương khổ của bà đúng không? Chỉ tiếc, nổi khổ tâm của bà không đáng một đồng!" Lạc Tu châm chọc nhìn Từ Mẫn Hoa, nhìn sang Trình Phương Phỉ nói :"Là cô nói hay tôi nói?"
"Nói ... nói cái gì?" Trình Phương Phỉ nhìn Lạc Tu, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
"Nói xem ai rốt cuộc là cha ruột của Lạc Thịnh." Lạc Tu nhìn thẳng Trình Phương Phỉ.
"Cha ruột của Lạc Thịnh đương nhiên, đương nhiên là anh, anh đang nói gì đó?"