Trình Thịnh lái xe đi theo Mạnh Dương vào chỗ để xe, sau khi gã xuống xe liền nổi giận đùng đùng đi nhanh tới chỗ Mạnh Dương.
Vệ sĩ của Tiêu Khắc lập tức bước xuống xe ngăn gã lại, không cho gã tiếp cận Mạnh Dương.
"Hai người bọn mày cùng nhau chơi đùa tao đúng không?" Trình Thịnh giận dữ hét với Tiêu Khắc :"Từ lần đầu tiên mày thắng tao, chính là nó thay mày thắng đúng không?"
"Đúng thì sao?" Tiêu Khắc trấn định nói :"Tôi có nói là tôi thắng cậu sao? Trước đó tôi vẫn luôn nói với cậu, là đoàn xe chúng tôi thắng cậu, không phải tôi thắng. Mạnh Dương đã sớm gia nhập vào đoàn xe chúng tôi, cậu ấy đại biểu đoàn xe chúng tôi thi đấu với cậu, sau đó thắng cậu, lẽ nào như vậy không được sao?"
"Lý do gì mà cậu tức giận?" Mạnh Dương nói với Trình Thịnh :"Là cảm thấy thua tôi so với thua Tiêu Khắc càng mất mặt, vẫn là cảm thấy Tiêu Khắc tìm người thay thế cậu ấy thi đấu thắng cậu là dối trá, hay là cảm thấy tức giận vì bản thân cư nhiên thua tôi? Hẳn là tất cả đúng không?"
Trình Thịnh nắm chặt tay, tức giận tới mặt mũi đỏ lên, bởi vì Mạnh Dương nói đều đúng.
"Nếu cậu cho rằng chúng tôi không đúng, vậy cậu đi công khai chuyện này đi, dù sao chúng tôi cũng không quan tâm." Tiêu Khắc nói :"Sau này tôi cũng không đua xe nữa, Mạnh Dương cũng đã quyết định đây là lần cuối cùng đua xe, cậu muốn cho người khác biết cậu thua bởi tôi, hay thua bởi Mạnh Dương, tùy cậu chọn."
Cửa sắt sau lưng Mạnh Dương và Tiêu Khắc đột nhiên nâng lên, hai người cùng lúc quay lại nhìn.
Mạnh Dương lập tức thấy Lạc Tu đứng ở giữa, trong lòng cậu cả kinh, nghĩ vì sao Lạc Tu lại ở đây?
Tiêu Khắc cũng sửng sốt, anh quay đầu nhìn Mạnh Dương cứng đờ không phản ứng kịp, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm xúc đồng tình.
Lạc Tu chỉ đứng đó nhìn Mạnh Dương, không nói một câu.
Mạnh Dương chột dạ cúi đầu, giống như đứa nhỏ mắc lỗi bị phu huynh phát hiện vậy, chầm chậm đi tới trước mặt Lạc Tu, nhỏ giọng nói :"Chú Lạc, anh, anh tới đây lúc nào?"
Mạnh Dương biết Lạc Tu nhất định là đã thấy quá trình đua xe của cậu và Trình Thịnh, không thì sẽ không trực tiếp xuất hiện ở đây.
"Đến sớm hơn em chút." Giọng điệu của Lạc Tu rất bình tĩnh, nhưng Mạnh Dương vẫn cảm giác được anh tức giận.
"Đi đi đi, trước đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa ăn vừa nói chuyện." Lý Nham nhanh chóng tiến lên, nghĩ đến lúc ăn cơm có thể khuyên nhủ Lạc Tu không nên nổi giận.
"Các cậu đi ăn đi, chúng tôi về trước." Lạc Tu đưa tay hướng Mạnh Dương.
Mạnh Dương đi tới cầm tay anh.
"Hẹn một ngày khác." Lạc Tu nắm tay Mạnh Dương trực tiếp rời đi.
Lý Nham và mấy người khác nhìn nhau, trong lòng đột nhiên có chút đồng tình với Mạnh Dương, tuy bọn họ chưa thấy qua dáng vẻ tức giận của Lạc Tu, nhưng bọn họ có thể cảm giác được, dù Lạc Tu không tức giận cũng chắc chắn là không vui. Chỉ là ngẫm lại cũng đúng, dù là ai tận mắt thấy vợ mình đua xe với người khác một cách nguy hiểm như vậy đều sẽ cảm thấy không vui.
Tiêu Khắc cũng nhanh chóng lái xe đi, anh cảm thấy hình như lúc nãy Lạc Tu có quét mắt nhìn anh, khiến anh cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi.
Trình Thịnh nhìn Mạnh Dương và Tiêu Khắc đều đi, gã chỉ có thể mang theo một bụng lửa giận không thể phát tiết rời đi.
"Chị dâu nhỏ nhìn như dịu dàng nho nhã, không ngờ thời điểm đua xe, kỹ năng đua xe cuồng dã như vậy, dám sử dụng kỹ thuật nguy hiểm như vậy, nếu không kiểm soát tốt nói không chừng sẽ trực tiếp đụng vào." Tần Phong cảm thán.
"Chính Lạc Tu còn không ngờ, sao chúng ta có thể biết được chứ."
"Kỹ năng lái xe của cậu ấy không thể luyện trong chỉ một ngày hai ngày được, cư nhiên có thể giấu được Lạc Tu, rất có bản lĩnh."
"Các cậu ít nói mấy câu đi, mâu thuẫn chồng chồng của người ta các cậu còn ở chỗ này cảm thán phân tích gì chứ." Lý Nham lắc đầu nói.
Sau khi lên xe, lần đầu tiên Mạnh Dương ngồi xa Lạc Tu như vậy, cậu do dự một hồi, di chuyển cơ thể, ôm chặc cánh tay Lạc Tu hỏi :"Anh tức giận sao?"
"Em nghĩ anh nên tức giận? Vẫn là không nên tức giận?" Lạc Tu hỏi ngược lại, giống như để cho Mạnh Dương tự lựa chọn vậy.
Mạnh Dương không biết trả lời thế nào, trầm mặc hồi lâu chỉ có thể nói sang chuyện khác :"Sao anh lại ở đó?"
"Tần Phong có một số xe nhập khẩu, kêu người kiểm tra tính năng, nói là nó đã được cải tạo, tính an toàn cao hơn, kêu bọn anh mỗi người chọn hai trong số đó, anh nghĩ xe em nên thay liền theo chân họ xem." Lạc Tu vẫn bình tĩnh trả lời.
"Phải, phải không? Vậy anh chọn xong chưa?" Mạnh Dương nhỏ giọng hỏi, nghĩ thầm xe cậu mới đổi chưa đến nửa năm, sao sẽ trùng hợp vậy chứ?
"Vì xem một trận đua xe đặc sắc nên còn chưa chọn." Lạc Tu nói.
Mạnh Dương lái không nói nên lời, nhưng cậu vẫn ôm chặc tay Lạc Tu, dù biết anh đang tức giận cậu cũng vẫn ôm anh mới an tâm.
Hai người không nói gì, sau khi về tới nhà chính, Mạnh Dương vừa xuống xe đã nhanh chóng đi về phòng, giống như có người đuổi theo cậu vậy, thiếu chút nữa chạy đi.
Mạnh Dương kêu bảo mẫu ôm con đến, cậu biết Lạc Tu nhất định sẽ hỏi cậu, nên ôm con để tăng lòng can đảm cho bản thân. Đứa nhỏ được Mạnh Dương ôm liền cười ra tiếng, tay nhỏ vỗ mặt Mạnh Dương biểu thị bản thân vui vẻ.
Lạc Tu