Mạnh Dương lại bắt đầu cuộc sống bận rộn cố gắng học tập và chăm sóc con.
Trường học và phân hội muốn trong thời gian nghỉ hè tổ chức cho các học sinh đi quận Khúc Xa, cậu không tham gia cũng không có vấn đề nhưng có một số hương liệu quan trọng cần mua nên phân hội hy vọng Mạnh Dương đi.
Mạnh Dương đồng ý vì cậu cảm thấy đây là lúc đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng, không thể tiếp tục kéo dài, cậu cảm thấy hiện tại bản thân đã có đủ dũng khí đối mặt, nội tâm đã không còn sợ hãi.
Nhưng theo thời gian dần trôi, chỉ cần Mạnh Dương nghĩ tới bản thân phải đi quận Khúc Xa liền bắt đầu thất thần và không có tinh thần, tuy không gặp ác mộng hay gì đó nhưng trong lòng có loại hoảng hốt không rõ.
Lạc Tu đi vào nhà ấm trồng hoa, thấy Mạnh Dương ngồi ngây người trên ghế salon, đang chuẩn bị đi tới ngồi xuống lại thấy nước mắt trên mặt Mạnh Dương, trong lòng anh cả kinh, nhanh chóng đi tới.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Tu ôm Mạnh Dương, nâng cằm cậu lên, nhìn cậu hỏi.
"Anh về rồi?" Mạnh Dương mới phục hồi tinh thần, sau đó hỏi :"Mấy giờ rồi?"
"Anh trở về lúc trưa, chúng ta còn cùng nhau đi ăn cơm trưa, sau đó anh bận rộn trong phòng sách, em quên sao?" Lạc Tu nhìn gương mặt mơ mơ màng của cậu, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Em suy nghĩ quá nhập thần nên quên mất." Mạnh Dương cười.
"Sao em khóc?" Lạc Tu dùng ngón cái lau nước mắt Mạnh Dương đi, ôm cậu rồi nói :"Quên đi, dù là có chuyện gì cũng không cần nghĩ, em không muốn nói thì không nói, sau này anh sẽ không hỏi nữa."
"Em khóc sao?" Mạnh Dương nghi hoặc, dùng tay sờ mặt mình, suy nghĩ rồi nói :"Có thể là vừa nãy em quên chớp mắt nên nước mắt chảy xuống? Em không có nghĩ tới chuyện gì khổ sở nha."
Cậu thực sự không có nghĩ tới chuyện gì khổ sở, chỉ là vừa nghĩ tới chuyện học tập vừa nghĩ tới chuyện sau khi tới quận Khúc Xa thì nên làm như thế nào, cũng không có cảm thấy khổ sở, cũng không biết bản thân chảy nước mắt.
Lạc Tu ôm Mạnh Dương, hôn hôn trán cậu :"Có thể gần đây em quá mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Mạnh Dương không trả lời mà nói :"Trường và phân hội kêu em trong lúc nghỉ hè đi quận Khúc Xa, anh đi với em có được không? Coi như là đi nghỉ."
"Được." Lạc Tu lập tức đồng ý, yêu cầu từ chính miệng Mạnh Dương nói lên sao anh có thể từ chối?
Mạnh Dương ôm Lạc Tu, đầu tựa lên vai anh, nghĩ chỉ cần có Lạc Tu bên cạnh, cậu nhất định có thể vượt qua tất cả sợ hãi.
Bởi vì con còn nhỏ thường sẽ bị cảm, người hầu trong nhà chính lại nhiều cũng phải thường xuyên kiểm tra cơ thể, nên trong nhà chính có 3 bác sĩ 6 y tá, đầy đủ các loại thiết bị. Lạc Tu thấy Mạnh Dương không có tinh thần gì liền kêu bác sĩ kiểm tra cho cậu, sau khi kiểm tra, nói cậu có thể là quá mệt mỏi nên mới không có tinh thần, cũng không có sinh bệnh.
Lạc Tu kêu Mạnh Dương ở nhà nghỉ ngơi nên ngày hôm sau Mạnh Dương không ra ngoài, thời điểm cùng chơi với con thì nhận được điện thoại của Frenson.
Frenson nói trạng thái tinh thần của Kay không tốt lắm, hy vọng Mạnh Dương có thể dùng hương liệu trị liệu giúp. Trạng thái tinh thần gần đây của Mạnh Dương cũng không tốt nên dùng lý do lịch trình gần đây kín nên cự tuyệt, nói chờ sau khi bản thân trở về từ quận Khúc Xa sẽ xuất ngoại xem tình huống của Kay.
Frenson lần nữa khẩn cầu, hy vọng cậu có thể trống thời gian, qua sớm, sau đó cha mẹ Kay và Corci cũng lần lượt gọi điện cho cậu, nói hy vọng cậu có thể trị liệu cho Kay.
Mạnh Dương nghĩ thầm, quả nhiên sau khi thành công một lần là có thể đối lấy tín nhiệm rất lớn, cậu dựa vào phối phương tổ tiên để lại đánh thức Kay từ trong hôn mêm, lại làm cha mẹ Kay và Frenson sinh ra suy nghĩ cậu nhất định có cách giải quyết vấn đề về tâm lý của Kay, lại quên mất cậu vẫn chỉ là học sinh. Tình huống thân thể Kay đặc biệt nên khi trị liệu cho cậu cần hết sức cẩn thận, Mạnh Dương bởi vì trạng thái hiện tại không tốt nên không muốn gánh áp lực lớn nên vẫn là cự tuyệt.
Mạnh Dương cự tuyệt nhiều lần nhưng Frenson và cha mẹ Kay đều liên tục gọi tới khẩn cầu và thuyết phục cậu, đồng thời còn nói muốn tới quốc gia của cậu, gặp mặt cậu nói chuyện. Ngay cả Celsi cũng gọi cho cậu, nói hy vọng cậu có thể giúp Kay.
Mạnh Dương còn đang do dự không biết nên đi hay không, Lâm Tùng Thai đột nhiên nói cho cậu biết trường muốn sắp xếp nhóm học sinh trao đổi đầu tiên, xuất ngoại học Tâm Lý Học, hỏi cậu có muốn đi không. Mạnh Dương nghĩ, nào có chuyện trùng hợp như vậy, sau khi nói cho Lạc Tu, Lạc Tu hỏi bạn ở nước ngoài thì biết được quả nhiên là Frenson vì muốn cậu đi trị liệu cho Kay nên làm thế.
Thực ra Mạnh Dương có thể cự tuyệt, bởi vì cậu đã học ở nước ngoài hơn 1 tháng, lần này không đi cũng được nhưng nghĩ tới Frenson vì Kay nên nhọc lòng như vậy, Celsi cũng mấy lần gọi tới cầu cậu, cậu đi xem tình huống Kay là được, nếu có thể giúp thì giúp, nếu không được thì cậu trực tiếp cự tuyệt.
Nhóm trao đổi đầu tiên xuất ngoại chỉ có mười người, toàn bộ từ đại sư tiến cử.
Công ty Lạc Tu có chuyện nên không thể đi cùng lúc với cậu qua, Mạnh Dương nghĩ cậu chỉ đi trước xem tình huống, nếu không giúp được thì trực tiếp trở về, nếu ở lại lâu thì chờ thời điểm Lạc Tu qua mang con theo, nên lần này cậu cũng không mang con xuất ngoại.
Bởi vì chỉ có 10 người nên đều cùng Mạnh Dương ngồi trên máy bay tư nhân của Lạc Tu, ngược lại cũng thuận tiện.
"Thì ra máy bay tư nhân là như vậy a." Ngô