Sau khi ăn sáng xong, hai người ngồi trong phòng khách nhỏ xem một số phim có thể làm người thả lỏng và trị bệnh, bởi vì tối qua Mạnh Dương ngủ không được ngon giấc, lại nhớ Lạc Tu và con trai nên ỉu xỉu cùng xem với Kay, một câu cũng không nói.
Đôi khi Kay sẽ quay đầu nhìn Mạnh Dương, vốn cậu còn tưởng Mạnh Dương sẽ nói gì với cậu, ví dụ như khuyên bảo cậu v.v, cậu vẫn luôn chờ Mạnh Dương mở miệng nhưng thoạt nhìn cậu cũng không muốn mở miệng nói chuyện, cứ như vậy ngồi tới trưa, hai người không nói một câu nào.
"Thoạt nhìn cậu không có tinh thần gì, là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?" Kay hỏi, bởi vì Mạnh Dương vẫn luôn không nói gì, Kay nghĩ bản thân nên nói gì đó, không thì cứ ngồi như vậy cậu có cảm giác xấu hổ.
"Tôi ngủ không ngon, tôi nhớ chồng và con trai." Mạnh Dương cười.
"Xin lỗi, đều bởi vì tôi..." Kay tự trách cúi đầu.
Mạnh Dương quay đầu nhìn cậu :"Vì sao cậu luôn dễ dàng tự trách bản thân vậy chứ?"
"...." Kay im lặng.
"Thực ra thì tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của cậu, tôi cũng đã trải qua một số chuyện, trước đó cũng vì sợ hãi trong tim nên vẫn luôn không thể nào ngủ an ổn, còn gặp ác mộng một đoạn thời gian. Chỉ cần rời khỏi nhà, chồng không ở bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy bất an, nên đêm qua tôi gần như không có ngủ."
"Không phải cậu là bác sĩ tâm lý rất lợi hại sao?" Kay nghi hoặc hỏi :"Bác sĩ tâm lý cũng sẽ có vấn đề về tâm lý sao?"
"Ai nói với cậu tôi là bác sĩ tâm lý?" Mạnh Dương sửng sốt nhìn Kay.
"Bọn họ....bọn họ đều nói cậu rất lợi hại." Kay nghĩ nghĩ rồi nói :"Bác sĩ Devik và bác sĩ Corci nói cậu có thể làm tôi bình phục, Frenson nói cậu có có thể giải quyết vấn đề gặp ác mộng của tôi, Celsi cũng nói cậu rất lợi hại, thiên tài thiên phú cao hơn cả cậu ấy, cậu ấy còn tặng cho tôi nước hoa cậu điều chế, rất dễ chịu, tôi rất thích."
"Tôi vẫn chỉ là một học sinh, chỉ có giấy phép Hương Liệu sư, không có giấy phép bác sĩ tâm lý." Mạnh Dương nói :"Tôi cũng chỉ mới bắt đầu học Tâm Lý học không lâu."
"Hương Liệu sư?" Kay suy nghĩ :"Thì ra cậu không phải là bác sĩ tâm lý sao?"
"Cậu cho rằng tôi là bác sĩ tâm lý, lo lắng tôi sẽ hỏi đủ loại vấn đề, dẫn dắn cậu nói ra suy nghĩ trong nội tâm nên mới vẫn luôn phòng bị tôi đúng không?" Mạnh Dương hỏi.
"..." Kay trầm mặc hồi lâu hỏi :"Vậy cậu có thể giúp tôi giải quyết vấn đề gặp ác mộng sao? Frenson nói cậu có kinh nghiệm, trước đó đã chữa cho nhiều người mất ngủ và gặp ác mộng, chỉ cần tôi phối hợp với cậu, cậu nhất định có thể chữa khỏi cho tôi."
"Này phải xem cậu có muốn hay không, nếu cậu muốn chữa khỏi, tôi có thể chữa, nhưng nếu như cậu không muốn chữa khỏi vậy tôi nhất định không chữa khỏi." Mạnh Dương nói.
"Tôi... đương nhiên là muốn chữa khỏi." Kay không hiểu vì sao Mạnh Dương lại nói vậy.
"Đúng không?" Mạnh Dương nhìn thẳng vào mắt Kay :"Trong lòng cậu rất mâu thuẫn đúng không? Gặp ác mộng khiến cậu thấy sợ hãi, không thể ngủ khiến cậu rất khó chịu rất đau khổ, nhưng trong lòng của cậu, thực ra cũng không muốn khỏi."
Kay tránh ánh mắt Mạnh Dương :"Sao tôi có thể không muốn khỏi chứ?"
"Bởi vì cậu sợ sau khi khỏi bệnh, cha mẹ cậu sẽ tiếp tục phản đối cậu và Frenson quen nhau, Frenson sẽ lại nói chia tay với cậu, nhưng cậu như bây giờ, cha mẹ cậu sẽ nhượng bộ, Frenson sẽ dành nhiều thời gian cho cậu hơn." Mạnh Dương nghiêm túc nhìn cậu :"Nên mất kiểm soát cảm xúc căn bản chỉ là giả vờ, bởi vì cậu không muốn tiếp nhận trị liệu. Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể cậu sẽ hoàn toàn hỏng, muốn trị cũng trị không hết."
Kay bị ánh mắt của Mạnh Dương dọa sợ, cậu hơi run rẩy muốn đứng dậy rời đi nhưng lại bị Mạnh Dương ấn lại.
"Nếu cậu muốn tiếp tục ở chung một chỗ với Frenson, thực sự có rất nhiều cách, tại sao lại chọn cách ngu nhất chứ?"
Kay nhìn ánh mắt của Mạnh Dương, như bị dọa tới sắp khóc, thực ra ánh mắt Mạnh Dương không hề hung ác nhưng không biết vì sao cậu lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thấy Frenson đi vào, Kay mới chạy tới ôm y.
"Sao vậy?" Frensom ôm Kay, phát hiện nước mắt trong mắt cậu, nghi ngờ hỏi.
"Em không muốn, không muốn..." Kay lắc đầu nghẹn ngào, nói không ra lời.
"Không muốn cái gì?" Frenson nghi hoặc.
"Không muốn cậu ấy, không muốn cậu ấy trị liệu, anh kêu cậu ấy đi đi." Kay khóc.
Frenson nghi ngờ nhìn Mạnh Dương hỏi :"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh đưa cậu ấy về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh." Mạnh Dương nói.
Kay lắc đầu nói với Frenson :"Không được nói, không được nói chuyện với cậu ấy."
"Được rồi, anh biết rồi, anh không nói chuyện với cậu ấy." Frenson nhẹ nhàng vỗ lưng Kay, trấn an Kay, sau đó ôm cậu trở về phòng.
Sau khi trở lại phòng, Kay vẫn luôn yêu cầu Frenson đưa Mạnh Dương đi, Frenson hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, y không rõ hỏi, nhìn cảm xúc của Kay lại sắp mất khống chế, Frenson chỉ có thể giả vờ đồng ý, kêu quản gia lập tức đưa Mạnh Dương đi.
Chờ Kay ngủ, Frenson mới ra ngoài nói chuyện với Mạnh Dương, hai người nói chuyện hơn 1 tiếng.
Mạnh Dương nói chuyện vừa xảy ra cho Frenson, sau khi phân tích tình huống của Kay rồi nói với y :"Dù hương liệu hay trị liệu tâm lý, quan trọng nhất là người được chữa trị có muốn khá hơn hay không, có nguyện tích cực nỗ lực phối hợp