Kết thúc kì thi cuối kỳ, Mạnh Dương và những người khác có thể thả lỏng nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó xuất phát đi quận Khúc Xa.
Lạc Tu và các bạn anh hẹn xong tới trường đùa ngựa, đúng lúc kì thi Mạnh Dương kết thúc, Lạc Tu dẫn cậu đi thả lỏng, Mạnh Dương đã lâu rồi chưa cưỡi ngựa, Lạc Tu nói muốn dẫn cậu tới trường đua ngựa, cậu đương nhiên vui vẻ đáp ứng.
Ba chiếc xe đang muốn lái qua, một thanh niên gương mặt tuấn tú ở trên xe cách một khoảng thấy ngựa Mạnh Dương cưỡi lập tức lớn tiếng nói :"Dừng lại, dừng lại!"
"Sao vậy?" Triệu Đức Hào nghi ngờ hỏi.
"Bên kia có con ngựa màu vàng, thật xinh đẹp!" Triệu Dịch ngóng cổ lên nhìn, lần đầu gã nhìn đã thích con ngựa kia, chỉ nhìn qua cũng biết chắc chắn không rẻ, cha nhất định sẽ không mua cho gã, nhưng gã có thể nhìn mấy lần cũng tốt.
"Đó không phải Lạc Đổng - chủ tịch tập đoàn Lạc thị sao?" Một người đàn ông trung niên ở phía sau xe nói.
"Đâu?"
"Chính là người nắm dây cương con ngựa vàng."
"Ồ, vậy người đang ngồi ở trên là ai vậy? Cư nhiên có thể để Lạc đổng tự mình dắt ngựa!"
"Đây không phải là lời thừa sao? Nhất định là vị sinh hạ tiểu thái tử tập đoàn Lạc thị, trừ cậu ấy ra còn ai có thể để Lạc đổng tự mình dắt ngựa."
"Ôi, mọi người xem, Lý đổng, Tề tổng, Hạ đổng đều ở."
"Vương tổng, không phải cậu rất quen thuộc với Lạc đổng và những người kia sao? Chúng ta lại chào hỏi bọn họ đi."
"...Tốt, đi thôi." Vương Hiên biết những người này là muốn mượn hắn tới quen biết Lạc Tu và những người khác, tuy hắn không muốn làm người trung gian nhưng vừa vặn gặp phải, hắn cũng không tiện trực tiếp từ chối.
Bọn họ xuống xe, sau đó đi tới chỗ Lạc Tu và những người khác nhưng thời điểm họ sắp tới gần lại bị vệ sĩ Lạc Tu ngăn lại, tuy vệ sĩ nhận ra Vương Hiên nhưng những người không nhận ra quá nhiều, cho nên vẫn dựa theo quy củ làm, một vệ sĩ trong đó xoay người nói với Lạc Tu, sau khi nhận được sự cho phép của anh mới để cho những người đó đi qua.
"Không phải mấy ngày cậu rất bận rộn sao? Sao hôm nay rãnh rỗi tới trường đua ngựa?" Sau khi Vương Hiên tới gần hỏi.
"Tranh thủ thời gian thả lỏng." Lạc Tu nhìn những người đứng phía sau hắn :"Các cậu tới nói chuyện hợp tác?"
"Hôm qua đã nói xong chuyện hợp tác, hôm nay chúng tôi cũng tới thả lỏng." Vương Hiên (trong bản gốc là Tề Nham) nói :"Để tôi giới thiệu với các cậu, vị này là Triệu đổng từ Hằng Phong, hai vị này là bạn của cậu ấy, Tôn tổng và Tiền tổng, ba người này là con của họ, Triệu thiếu gia, Tôn thiếu gia và Tiền thiếu gia."
"Xin chào Lạc đổng, tôi là Triệu Đức Hào từ Hằng Phong, trước đó đã có một lần hợp tác với chi nhánh tập đoàn Lạc thị." Triệu Đức Hào đưa tay bắt tay với Lạc Tu, sau đó lại nắm tay chào hỏi với Lý Nham và những người khác.
Hai người đàn ông trung niên khác cũng lần lượt tiến tới nắm tay chào hỏi Lạc Tu và những người khác sau đó tự giới thiệu.
Lạc Tu lần lượt nắm tay chào hỏi với ba người bọn họ xong liền xoay người đỡ Mạnh Dương xuống ngựa.
Ba gương mặt thanh niên tuấn tú đi theo ba tổng tài khác đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Mạnh Dương, Lạc Tu không chỉ có tiền có thế, hơn nữa còn rất đẹp trai, nếu họ được lựa chọn, chắc chắc là chọn người như Lạc Tu, tiếc là hôn nhân bọn họ không tới phiên họ làm chủ.
"Vì này chính là Mạnh thiếu gia đi?" Triệu Đức Hào nhìn Mạnh Dương nói.
Lạc Tu ôm Mạnh Dương gật đầu.
"Đây là con trai của tôi - Triệu Dịch." Triệu Đức Hào lập tức giới thiệu :"Nó học năm nhất Hương Học viện đại học Thánh Nhã, là đàn em của Lạc phu nhân."
"Xin chào." Mạnh Dương mỉm cười gật đầu với họ.
Triệu Dịch nhìn con ngựa kia, từ khoảng cách gần nhìn càng thích, gã lại nhìn Lạc Tu, nghĩ thầm một người đàn ông tốt như vậy nếu có thể sớm để cho gã gặp được thì tốt bao nhiêu, như vậy con ngựa này hiện tại chính là của gã.
Đúng lúc bọn họ muốn tới khán đài nghỉ ngơi một hồi nên những người đó không lập tức rời đi, đều ngồi xuống nói chuyện với Lạc Tu và những người khác, dù sao cơ hội khó có được, đương nhiên họ không thể lập tức rời đi.
Mạnh Dương uống nước trái cây ngồi nghe họ nói chuyện, cảm thấy buồn chán liền đứng dậy đi tới bên cạnh ngựa, muốn tự mình cưỡi ngựa đi chơi một lúc.
Triệu Dịch thấy Mạnh Dương đi nên cũng đứng dậy đi theo phía sau cậu, muốn nói chuyện với cậu.
"Mạnh thiếu gia." Triệu Dịch mỉm cười nhìn Mạnh Dương :"Thật vui khi có thể quen anh."
Mạnh Dương quay đầu nhìn Triệu Dịch, sau đó mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì.
"Mạnh thiếu gia cũng thích cưỡi ngựa sao?" Triệu Dịch hỏi.
"Môn tự chọn của tôi là cưỡi ngựa, thỉnh thoảng sẽ cưỡi." Mạnh Dương nhàn nhạt nói.
"Con ngựa này thật xinh đẹp, nhìn qua vô cùng cao quý." Triệu Dịch tán dương.
"Cảm ơn." Mạnh Dương nói.
"Có thể...có thể để cho em cưỡi một lúc được không?" Triệu Dịch dùng ánh mắt khẩn cầu và khát vọng cầu Mạnh Dương :"Hai phút là đủ rồi, xin anh."
Mạnh Dương nhìn cậu cũng không nói gì, nhưng ý từ chối vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt từ chối của Mạnh Dương khiến gã thất vọng, lần đầu tiên gặp nhau mà gã đã đề ra yêu cầu như vậy thực ra là muốn thử xem Mạnh Dương có phải là người dễ nói chuyện hay không. Nhưng hiện tại xem ra cậu hiển nhiên không phải là người dễ nói chuyện.
"Xin lỗi, là em đường đột." Triệu Dịch dùng ánh mắt áy náy nhìn cậu, gã hy vọng có quan hệ tốt với Mạnh Dương, bởi vì nếu có thể làm tốt quan hệ với cậu, gã sẽ có rất nhiều chỗ tốt, với gã mà nói, chỗ tốt lớn nhất chính là có cơ hội tiếp cận Lạc Tu, dù chỉ có thể làm tình nhân của Lạc Tu cũng tốt hơn làm vật phẩm giao dịch nhiều.
"Thiếu gia Mạnh Dương bây giờ là nổi tiếng nhất giới Hương Liệu, em và rất nhiều bạn học vô cùng sùng bái anh, hôm nay có thể may mắn nói chuyện với anh, sau khi