Mạnh Dương đi ra từ trong phòng tắm, nhiệt độ trên mặt còn chưa thối lui nhưng nghĩ đến Celsi bọn họ chắc chắn đều đã chuẩn bị xong đợi cậu, cậu liền tăng nhanh tốc độ thay đồ.
Thay quần áo xong, Lạc Tu đi ra khỏi phòng tắm, Mạnh Dương đi tới ôm cổ anh, hôn lên môi anh :"Hôm nay em sẽ dẫn Celsi và Kay ra ngoài đi dạo một vòng, không thể đi tiễn anh, anh xử lý xong chuyện công ty cũng không cần chạy tới đây nữa, em chơi với họ mấy ngày rồi về."
"Không theo họ ra nước ngoài sao?" Lạc Tu ôm hông cậu.
"Không đi, em cũng không tham gia thi đấu đi cũng chỉ tham gia đủ loại tiệc thôi, còn không bằng ở nhà chơi với con hoặc tới công ty với anh." Mạnh Dương nói.
"Nếu hôm nay em muốn đi ra ngoài vậy anh cũng sớm xuất phát, tối nhớ gọi cho anh." Lạc Tu ôm hôn Mạnh Dương hồi lâu mới buông ra.
Mạnh Dương đi xuống phòng ăn lầu dưới, Celsi bọn họ quả nhiên đang chờ cậu.
Thấy Mạnh Dương đi tới, Celsi cười nói :"Quả nhiên là người có chồng, vô cùng khó tách ra đúng không?"
"Xin lỗi vì đã để các cậu đợi lâu, hôm nay anh ấy phải về nên nói lâu chút." Mạnh Dương đi tới ngồi xuống, mỉm cười điềm tĩnh nói : "Ăn sáng xong tớ dẫn các cậu tới phố cổ hoặc chợ đi dạo, các cậu muốn tới chợ hoa hay chợ hương liệu.
"Hoa tớ đã nhìn chán, hay là đi nếm thử những món ngon địa phương đi." Celsi nói rồi quay sang hỏi Kay :"Cậu thấy sao?"
"Ừ." Kay gật đầu :"Đi ăn ngon đi."
"Vậy chúng ta đi chợ lâm sản, có rất nhiều khách du lịch sau khi rời nơi này đều vẫn nhớ mãi không quên món ăn nơi đó đấy." Mạnh Dương nói.
Quyết định chỗ đi dạo và ăn sáng xong, bọn họ chậm chầm ra ngoài tản bộ, đi tới chợ lâm sản.
Sau khi tiến vào chợ lâm sản, Celsi nhìn đủ thứ mà bản thân chưa từng thấy qua, hưng phấn nói :"Nơi này rất thú vị nha, những thứ này đều có thể ăn sao?"
Celsi chạy tới chỗ bán đủ loại nấm tươi, ngồi xổm xuống cầm lên một loại nấm mà Mạnh Dương không biết tên, giơ lên hỏi :"Mau nhìn cái này, thật là đáng yêu! Nhìn nó có giống ngôi nhà nhỏ cho các chú lùn ở trong truyện cổ tích không?"
Kay cũng đi tới ngồi xổm xuống, chọn nấm mà mình thấy đẹp, theo sự hiểu biết thông thường của họ nấm đẹp có độc không thể ăn được, nhưng những loại nấm này có thể lấy ra bán nhất định có thể ăn được, bọn họ vô cùng tò mò loại nấm xinh đẹp này có mùi vị gì.
Mạnh Dương đứng bên cạnh mỉm cười nhìn dáng vẻ ngây thơ của hai người.
Bà cụ bán hàng chưa bao giờ gặp qua thanh niên lớn lên đẹp mắt như vậy, nếu là người khác chọn tới chọn lui lật tới lật lui nấm mà con trai bà vất vả hái từ trên núi xuống, bà nhất định không vui, nhưng nhìn hai thanh niên xinh đẹp trước mắt bà chỉ lộ ra nụ cười từ ái với họ.
Chờ hai người lựa chọn xong Mạnh Dương kêu trợ lý đi trả tiền, mua hết mọi thứ trên quầy hàng, ngay cả mấy giỏ trúc đặt hai bên cũng mua hết. Trợ lý trả gấp đôi tiền nhưng bà cụ kiên quyết không nhận nhiều hơn, trả tiền thừa lại cho trợ lý.
Ba người Mạnh Dương đi trên đường, tỷ lệ người quay đầu lên tới 100%, có thể nói là hấp dẫn ánh mắt chú ý của tất cả mọi người. Giá trị nhan sắc của Mạnh Dương đương nhiên không cần nhiều lời, hương học viện có giá trị trung bình nhan sắc rất cao, cậu cũng được công nhận là người đẹp nhất, Kay tinh xảo xinh đẹp như một bức tượng bằng bạch ngọc được chạm khắc cẩn thận.
Bởi vì có quá nhiều thứ không biết nên hai người vô cùng hiếu kỳ, một đường vừa đi vừa hỏi nhưng có rất nhiều thứ ngay cả Mạnh Dương cũng không biết.
Celsi đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn ngon, nhịn không được chạy tới quầy ăn vặt không biết là đang bán gì, bởi vì đường đi lát đá không bằng phẳng, cậu không cẩn thận thiếu chút nữa ngã xuống.
"Cẩn thận!" Đúng lúc Ô Nạp Đằng đi ra từ khúc quanh đỡ lấy Celsi.
"Celsi!" Mạnh Dương chạy tới, hỏi Celsi :"Không sao chân? Cậu có bị trẹo mắt cá chân không?"
"Tớ không sao." Sau khi Celsi đứng vững lắc đầu nói, sau đó quay đầu nhìn Ô Nạp Đằng :"Cảm ơn."
"Không có gì." Ô Nạp Đằng nhìn mặt Celsi, không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại thấy Mạnh Dương lại kinh ngạc thêm lần nữa, nhớ đến lời Mạnh Dương đã nói trước đó, y lễ phép gật đầu với cậu, sau đó xoay người rời đi.
"Chân có thực sự không sao không?" Mạnh Dương lo lắng hỏi lại.
"Không sao, không có bị bong gân." Celsi kiễng chân xoay qua xoay lại, sau đó hỏi :"Cậu biết người vừa nãy sao?"
"Không tính là quen biết, chỉ là trước đó có dùng bữa một lần ở nhà hàng của anh ta." Mạnh Dương trả lời.
Celsi nghĩ nghĩ lại hỏi :"Ăn ngon không?"
"Cũng không tệ lắm." Mạnh Dương nói.
"Vậy đi lại lần nữa được không?" Celsi hỏi.
Mạnh Dương kinh ngạc cũng gật đầu nói :"Được."
Mạnh Dương nghĩ nếu từ chối thì cũng quá có phần cố ý, cậu đã thực sự buông xuống những thứ liên quan tới kiếp trước nên khi mới nhìn thấy Ô Nạp Đằng, nội tâm của cậu vô