Buổi tối, Lạc Tu trở lại chủ trạch, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, chú Nguyên báo với anh: "Thưa ngài, khi Mạnh Dương thiếu gia chỉ uống một chút cháo đã đi ngủ, dáng vẻ như không thoải mái, tôi đã kêu bác sĩ khám cho cậu ấy, sau khi bác sĩ kiểm tra qua nói không có gì đáng ngại, nhưng phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể làm việc quá sức."
Lạc Tu nhíu mày, sau đó tới phòng Mạnh Dương.
Mạnh Dương đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác được có người tiến vào lập tức cảnh giác mở mắt, thấy người tới là Lạc Tu cậu mới ngồi dậy nói :"Chú Lạc, chú trở về rồi?"
Lạc Tu ngồi bên mép giường, nhìn sắc mặt không tốt của Mạnh Dương hỏi :"Hôm nay cháu ra ngoài làm gì?"
"Cháu.. cháu cùng bạn bè trò chuyện, sau đó trở về, không có làm gì khác. Có thể là do gió bên ngoài, sau khi trở về đột nhiên có chút khó chịu, chỉ có điều chú Nguyên đã kêu bác sĩ tới khám, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được." Mạnh Dương không muốn Lạc Tu biết chuyện cậu đua xe, cậu đã đánh Tiêu Khắc một trận rồi lôi hắn lên xe, sau đó còn tập trung cao độ và xóc nảy khi lái xe, cho nên mới có phần khó chịu.
"Cho đến khi vết thương của cháu lành hẳn, không được ra ngoài nữa." Lạc Tu theo thói quen ra lệnh, anh rõ hiện tại Mạnh Dương đang trong độ tuổi thích chơi cùng bạn bè, nhưng điều trị vết thương và tĩnh dưỡng vô cùng quan trọng. Mạnh Dương còn quá nhỏ cho nên không hiểu cũng không chú ý những chuyện này, nếu lưu lại di chứng, sau này chắc chắn sẽ hối hận, anh là người khiến Mạnh Dương bị thương, với tư cách là một trưởng bối có trách nhiệm phải yêu cầu cậu nghỉ ngơi thật tốt.
"Cháu đã biết." Mạnh Dương làm ra một bộ nhu thuận ngoan ngoãn nghe lời.
"Ở nơi này cháu tuyệt đối an toàn, không ai dám làm phiền tới cháu, nếu cháu không yên tâm, chú sẽ để người trông coi bên ngoài." Khi Lạc Tu vào phòng, đã thấy Mạnh Dương tuy đang ngủ nhưng vẫn duy trì cảnh giác cao độ, đây là biểu hiện khi không có cảm giác an toàn.
"Không cần, để chú Nguyên khóa cửa là được." Thời điểm Mạnh Dương ở dưới vách núi, cậu đã có quen chuyện dù khi đang ngủ cũng phải giữ cảnh giác.
Hai người an tĩnh ngồi một lát, Mạnh Dương ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt hơi tái nhợt cùng dáng vẻ ốm yếu vô lực, một lần nữa làm trái tim lạnh giá của anh càng thêm thương tiếc. Anh nghĩ, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, dù có người thân nhưng đều là quỷ hút máu, còn không bằng không có.
Mà Lạc Tu cũng có rất nhiều người thân, cô đơn qua nhiều năm như vậy, anh cũng có thể hiểu được cảm nhận của Mạnh Dương, vô thức sinh ra mấy phần yêu thương cậu.
"Cháu nghỉ ngơi cho tốt." Lạc Tu đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
"Chú Lạc.." Mạnh Dương gọi lại Lạc Tu, sau đó lại có phần do dự muốn nói lại thôi.
Lạc Tu nghi hoặc nhìn cậu, đợi cậu nói.
"Cháu..." Mạnh Dương ngẩng đầu nhìn Lạc Tu: "Trước đó ở nước ngoài, chú đã nói để báo đáp chuyện cháu cứu chú, chú sẽ giúp cháu hoàn thành chuyện mà chú có thể làm được."
"Cháu nghĩ xong muốn chú làm gì sao?" Lạc Tu hỏi.
"Cháu hy vọng, có thể kết hôn với chú." Mạnh Dương chăm chú nhìn Lạc Tu :"Chỉ cần ba năm, dùng ba năm hôn nhân báo đáp cháu, chú đồng ý không?"
"Kết hôn?" Lạc Tu dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mạnh Dương: "Hôn nhân không phải chuyện nhỏ, dù đối với cháu hay đối với chú. Chú không thể đồng ý yêu cầu này của cháu, vẫn là đổi một yêu cầu khác đi, chú có thể phân một nửa tài sản cho cháu."
"Một nửa tài sản của chú, dù đối với ai đều là mê hoặc trí mạng, nhưng với cháu thì không phải." Mạnh Dương cười :"Cháu chỉ muốn cuộc sống hôn nhân trong ba năm, sau ba năm chúng ta liền ly hôn, ngoại trừ cái này cháu không có yêu cầu khác. Tuy đây là yêu cầu duy nhất của cháu nhưng chú có thể đồng ý, cũng có thể không đồng ý, cháu sẽ không miễn cưỡng, cũng biết không miễn cưỡng được chú, cho nên kế tiếp đều phụ thuộc vào quyết định của chú."
"Cháu muốn kết hôn với chú để báo thù Lạc Thịnh?" Lạc Tu hỏi.
Mạnh Dương suy nghĩ: "Đây đúng là cách thức tốt nhất có thể trả thù cậu ta mà cháu nghĩ tới."
Mạnh Dương nghĩ, để Lạc Tu cảm thấy cậu là muốn trả thù Lạc Thịnh cho nên mới yêu cầu kết hôn ba năm, Lạc Tu sẽ dễ dàng đồng ý hơn.
Vì yêu người đàn ông này cậu đã đợi dưới núi 15 năm, nhưng người ta hiện tại còn chưa thích cậu, cho nên cậu cho mình 3 năm, khiến người này thích mình. Kiếp trước sống hơn một năm với Lạc Tu cậu cũng cảm giác được Lạc Tu cũng thích cậu, đời này cậu cũng rất tự tin có thể làm Lạc Tu thích mình. Chỉ có điều những gì trải qua nói cho cậu biết, tình yêu có thể bồi dưỡng, nhưng không thể cưỡng cầu, nếu trong ba năm, Lạc Tu không thích cậu, như vậy cậu nguyện ý buông tay, lấy thân phận bạn bè bảo vệ anh .
"Như vậy đi, chú sẽ suy nghĩ, cháu cũng nên suy nghĩ thêm, sau khi vết thương của cháu lành chúng ta hãy nói lại chuyện này." Lạc Tu nhìn Mạnh Dương một hồi nói.
"Được." Mạnh Dương lập tức đồng ý.
Lạc Tu xoay người rời khỏi phòng của Mạnh Dương.
Sau khi Mạnh Dương nằm xuống, nhắm mắt nhớ lại những chuyện đã trải qua của cậu và anh, lúc đầu cậu rất sợ Lạc Tu, không chỉ vì dung mạo bị hủy của anh, càng là vì khí thế lạnh lùng khiến người khó tới gần. Trải qua mấy tháng chung sống, Mạnh Dương mới cảm nhận được mặt ôn nhu của Lạc Tu, sau đó dần không kiềm được mà bị mị