Khi Thích Tranh tỉnh lại, thấy lão nam nhân đang nằm sấp ở mép giường ngủ.
Cậu liếc nhìn xung quanh, là bệnh viện.
Cậu nhớ cậu đau đầu, hôn mê. Thích Tranh cảm thấy mất mặt, vậy mà cứ như thế ngã xuống.
Rõ ràng trước khi hôn mê vẫn còn đang cãi nhau với lão nam nhân.
Lão nam nhân nhìn rất mệt mỏi, tóc lộn xộn, hốc mắt có hơi đen. Cậu nhìn xuống tay cậu và anh mười ngón giao nhau, có chút hoảng hốt.
Lão nam nhân tỉnh, anh ngước mắt lên, vừa hay chạm vào ánh mắt của Thích Tranh. Thích Tranh cảm nhận được tay đối phương muốn rút ra lại không nỡ, vội vàng hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Sau đó lão nam nhân nhìn thấy ánh mắt của Thích Tranh nhìn tay mình không rời, đành phải rút tay ra, nhỏ giọng nói xin lỗi, nghe chẳng có thành ý gì cả.
Hắn nhìn và hiểu được vẻ mặt của lão nam nhân, rõ ràng chưa gặp qua mấy lần, cậu đã biết đối phương trong lòng thầm mắng cậu cái gì, rất rõ ràng.
Thích Tranh lần đầu tiên thấy nghi ngờ, cậu và lão nam nhân rốt cuộc có tình cảm gì?
Chẳng lẽ một người di tình biệt luyến* có thể nhanh vậy sao?
* Di tình biệt luyến "移情别恋": Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác.
Lão nam nhân nhìn bộ dạng khó chịu của Thích Tranh, liền nhẹ giọng hỏi:"Có muốn gọi bác sĩ đến không?"
Thích Tranh lắc đầu:"Chân anh thế nào rồi?"
Lão nam nhân sững sờ:"Không sao." Anh không muốn nhiều lời, liền bổ sung:"Tôi đã nói cho cô ta chuyện cậu hôn mê, cô ta rất lo lắng cho cậu."
Anh tưởng em trai nghe xong sẽ vui vẻ, dù sao vừa nãy cũng bởi vì anh lắm chuyện, nói về người phụ nữ kia, em trai mới tức giận.
Hơn nữa nếu như không phải khuôn mặt này của anh cùng cô ta giống nhau...
Báo ứng thật là khó chịu, anh không thể chấp nhận chuyện một người phụ nữ đã ly hôn, nhưng tuổi anh cũng đã lớn như này rồi còn không biết xấu hổ, lấy lí do quá khứ mà quấn lấy Thích Tranh của hiện tại.
Tuổi của anh đã lớn như vậy, thậm chí còn không bằng người ta, anh không phải
phụ nữ.
Thích Tranh nằm trên giường, nhìn có vẻ lạnh nhạt.
Lão nam nhân lại bổ xung thêm một câu:"Cô ta đi mua cháo cho cậu, một lát nữa sẽ đến."
Thích Tranh gật đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Lão nam nhân nghĩ, mặc dù tôi cảm thấy cô ta hợp với cậu hơn, nhưng tôi cũng không cần ở lại xem các người thân thiết.
Anh vừa mới động đậy, Thích Tranh đã kéo lấy anh, không vui nói:"Đi đâu?"
Lão nam nhân nghĩ, còn có thể đi đâu, không lẽ cậu còn muốn tôi nhìn hai người rồi từ bỏ mới được?
Nghĩ như vậy, anh lại buồn sầu ngồi xuống, vẻ mặt không tình nguyện.
Nhưng những điều không tình nguyện này rơi vào trong mắt Thích Tranh lại là không muốn ở lại cùng cậu.
Thích Tranh nhịn xuống mới hỏi:"Biểu cảm của anh như này là thế nào? Rất không muốn ở lại chỗ này?"
Lão nam nhân gật đầu.
Thích Tranh tức đến đau đầu, cậu phát cáu:"Vậy đừng ở lại chỗ này nữa, đi ra ngoài."
Lão nam nhân đứng dậy, Thích Tranh mắt đỏ bừng bừng, trừng mắt gắt gao nhìn lão nam nhân.
Lão nam nhân giống như không cảm giác được cậu tức giận, nói:"Cậu nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Sau đó anh đi thật, chậm rãi không do dự, rời khỏi phòng bệnh này.
Lúc hộ công mang cháo vào, thấy sắc mặt Thích Tranh tái mét, tưởng cậu vẫn còn không thoải mái.
Cô khẩn trương đi đến, quan tâm hỏi vài câu.
Lại không ngờ rằng, người trẻ tuổi này nhìn cô đột nhiên hỏi:"Chị, tôi có thể hôn chị không?"