“Phó tiên sinh, về chuyện ngài trở thành bang chủ mới của bang Hoa Diệu, bên ngoài có rất nhiều nghe đồn, ngài có ý kiến gì không?”
“Phó tiên sinh, các công nhân viên của ngài có ý kiến gì với ngài không? Liệu bọn họ có chịu phục ngài không?”
“Phó tiên sinh, có lời đồn là ngài giết chết dưỡng phụ của mình là Giang tiên sinh, xin hỏi ngài...”
Phó Tư quay đầu lại, “Cút.”
Bảo tiêu đẩy đám người hỗn tạp ra, mở đường cho người lãnh đạo mới lên xe.
Lễ truy điệu Giang tiên sinh ngày mai mới bắt đầu, di thể đã tuân theo di chúc được hỏa táng. mục đích chuyến này của Phó Tư, chính là đem tro cốt của anh lấy ra, ôm về nhà.
Một đường không nói chuyện, tài xế cũng không biết phải an ủi cái này bi thống người trẻ tuổi đang bi thống này như thế nào, chỉ có thể cố gắng không quấy rầy cậu.
Phó Tư trở về nhà trong hoàn cảnh hoàn toàn tĩnh mịch, mọi thứ đều lạnh như băng, hoàn toàn không có ấm áp.
Giống như nhiệt độ của Giang tiên sinh trong giây phút ngã vào lồng ngực cậu vậy.
Lạnh lẽo như thế, cho rằng có thể lưu lâu một chút, không ngờ lập tức đã trở nên lạnh như vậy. Như thể nhiệt độ nóng rực trong dĩ vãng, sự sủng nịch đã từng có, tất cả đều không tồn tại.
Trái tim rộn ràng đã từng nhảy lên kia, cũng không tồn tại.
Giống người kia chết rồi, trái tim của mình cũng đã chết theo.
Phó Tư ôm chiếc hộp đen trong lồng ngực đi vào phòng ngủ, trước khi trở về cậu có nói, “Tiên sinh, chúng ta về đến nhà “, trước khi đặt chiếc hộp vào phòng ngủ còn nói, “Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng có thể nghỉ ngơi rồi.”
Cậu đặt chiếc hộp đen ở trên giường một lúc, lại cầm để lên trên ghế salông, nói mấy câu, cuối cùng đặt tại phòng của mình.
Tất cả những điều này xảy ra như người bệnh tâm thần đang tự biên tự diễn, chỉ có bản thân Phó Tư biết, cậu cực kỳ tỉnh táo, nhưng nếu không làm như vậy, cậu thật sự sẽ bức điên bản thân mất, ép mình đi bên ngoài tìm một người không bao giờ trở về.
Những dây đèn màu mộng ảo dùng để trang trí trong phòng vẫn chưa bị lấy xuống. Phó Tư