Đêm đó, sau khi ăn xong bữa khuya, không liên lạc với hệ thống nên Giang Vô Ngôn chỉ có thể nhận mệnh đi ngủ. Ai biết, vào ngày thứ hai khi trời vẫn chưa sáng hẳn, anh đã bị Bùi Tương Ngọc dựng dậy đi tuần núi.
Nói là tuần núi thế thôi, chứ để tiểu thiếu gia nhà họ Giang đổi nghề làm sơn phỉ là tuyệt đối không thể nào. Mục đích chính của Bùi Tương Ngọc là giám thị Giang Vô Ngôn, kiêng kỵ thân thủ của anh, sợ anh sẽ nắm lấy cơ hội chạy mất.
Nhưng Giang Vô Ngôn thực sự không định trốn. So với chạy trốn, anh hiện tại càng nghiêng về nhận mệnh hơn. tình huống đã như vậy, làm lại lần nữa cũng không xác định sẽ có biến hóa gì, chẳng bằng cố gắng một lần hoàn thành nhiệm vụ luôn, nắm chặt cơ hội bồi dưỡng cảm tình với đầu lĩnh sơn phỉ, khuyên hắn quy hàng.
Tình huống trên núi gần đây hình như rất căng thẳng, những thành viên nòng cốt bên cạnh Bùi Tương Ngọc hầu như toàn bộ mang ra ngoài, chia thành ba nhóm, bản thân hắn thì cưỡi ngựa đi trước dẫn dắt, còn lại đi chung quanh điều tra.
Giang Vô Ngôn biết cưỡi ngựa, nhưng thân thể mảnh mai của tiểu thiếu gia không chịu được, xóc nảy hai cái đã mài rách da. Bùi Tương Ngọc luôn chú ý đến anh, phát hiện ra điều này bèn thẳng thắn đưa hắn sang chỗ mình ngồi.
Trên lưng ngựa của đầu lĩnh sơn phỉ có lót thêm một lớp lông dày, có thêm một cái đệm, Bùi Tương Ngọc lại thời khắc khống chế, nên Giang Vô Ngôn không cảm thấy khó chịu khi cưỡi ngựa một mình nữa. Anh cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh tư thế ngồi nhằm tránh chỗ bị mài rách ra, lại đột nhiên nghe được Bùi Tương Ngọc ở phía sau hừ một câu, “Yếu ớt.” Giang Vô Ngôn chắc chắn mình nghe không lầm, quay đầu lại liếc hắn một cái, đã thấy người như không có chuyện gì xảy ra đang quét mắt bốn phía.
Giang Vô Ngôn không thèm nhìn nữa, không muốn dây dưa thêm cái đề tài tẻ nhạt này. Khi anh đang định quay người lại, Bùi Tương Ngọc phía sau đột nhiên hét lớn một tiếng “Cúi xuống”, theo đó là một tiếng súng quen thuộc, sau đó hắn ôm Giang Vô Ngôn rồi vươn mình xuống ngựa.
Giang Vô Ngôn bị hắn đặt ở dưới thân, đầu hướng xuống đất ăn đầy một miệng đất cát. Còn chưa kịp bò lên lại bị nhấn xuống, chỉ nghe đằng sau Bùi Tương Ngọc có người dùng tiếng địa phương hô “Có mai phục”, tiếp theo, nhóm sơn phỉ vốn hợp lại cùng nhau tản ra.
Bên Bùi Tương Ngọc có ngựa, là mục tiêu khá lớn, hắn cắn răng, cách Giang Vô Ngôn kẹp chặt bụng ngựa, ngựa nhanh chóng lao đi.
Giang Vô Ngôn bị hắn ôm chặt khiến hô hấp dần dần khó khăn, không chịu đựng được mà ngất đi. Đến khi anh tỉnh lại, anh và Bùi Tương Ngọc đã ở trong một chiếc hang vừa sâu vừa tối, bên người không ngựa, chỉ có nhàn nhạt mùi máu tanh và tiếng người suy yếu thở dốc.
Giang Vô Ngôn theo tiếng quay sang, Bùi Tương Ngọc dựa lưng trên vách đá, đang xé quần áo định băng vào cánh tay phải. Anh lại gần nhìn, mới phát hiện cánh tay kia gần như bị đạn bắn xuyên.
“Ngươi làm như thế, không cứu kịp sẽ dễ dàng bị hoại tử.” Cũng coi như là được đối phương cứu một mạng, Giang Vô Ngôn đúng lúc nhắc nhở.
Bùi Tương Ngọc liếc anh một cái, “Ngươi biết băng bó vết thương?”
“Khẩn cấp vẫn coi như là biết.” Giang Vô Ngôn ngồi xổm xuống xem xét vết thương của hắn, “Viên đạn không lấy ra dễ gây nhiễm trùng, có đao không?”
Lần này, Bùi Tương Ngọc hết sức kinh ngạc, “Ngươi còn biết lấy đạn?”
“Sẽ không, ” Giang Vô Ngôn cũng bình tĩnh, “Thử một lần, cũng không thể nhìn ngươi chết.”
Đang nói chuyện, anh đã vững vàng nắm lấy cánh tay bị thương của Bùi Tương Ngọc, tiếp nhận đao nhỏ mà đối phương đưa cho, ra tay tàn nhẫn chuẩn nhanh, chỉ nghe một tiếng lanh canh, chưa kịp đau đớn thì viên đạn đã rơi xuống đất.
Bùi Tương Ngọc cắn răng cười khổ, “Ngươi thực sự có thể tạo kinh hỉ cho ta.”
Để phòng ngừa hắn cắn hư răng, Giang Vô Ngôn cuộn một góc áo rồi nhét vào trong miệng hắn, nhanh chóng dùng đoạn vải băng chặt vết thương để cầm máu, thắt nút.
Chữa trị xong xuôi, Giang Vô Ngôn lau sạch máu tươi trên tay lên áo Bùi Tương Ngọc, sau đó ngồi một bên.
Bùi Tương Ngọc sợ anh sợ hãi bèn tìm đề tài tán gẫu với anh, hỏi trước, “Sao ngươi biết lấy đạn vậy?” Còn nói, “Có phải là doạ đến ngươi rồi? Chờ chúng ta trở lại, ta nhất định sẽ đi hủy cái sào huyệt của bọn chúng.”
Tôi là muốn khuyên anh quy hàng, không phải bảo anh hủy sào huyệt nhà người ta. Giang Vô Ngôn ngẩng đầu, thử dò xét nói, “Ngươi không thắng được.”
Bùi Tương Ngọc nói, ” Không thắng được cũng phải đánh, dù sao cũng còn hơn là làm chó săn cho người khác.” Hắn dịch sang bên cạnh, “Đám chó chết đó giết ngựa của ta, mối thù này sớm muộn cũng phải báo.”
Người chỉ cần sinh ra phiến diện, làm cái gì đều là sai. Giang Vô Ngôn ở trong lòng lắc đầu, vẫn là nước chảy đá mòn thì hơn, từ từ đi khá là tin cậy.
Anh dựa gần vách đá, hỏi Bùi Tương Ngọc, “Tại sao phải làm sơn phỉ?”
Bùi Tương Ngọc thấy anh chủ động hỏi mình, rất vui vẻ, thành thật nói, “Trong nhà nghèo không cơm ăn, thì làm thôi.”
“Ồ.” Giang Vô Ngôn cúi đầu, cảm thấy lý do này rất bần dong, không tìm được chỗ đột phá nào.
Bùi Tương Ngọc thấy anh dường như không có hứng thú, lại nói thêm câu, “Trước đây ta cũng từng đi