Chỉ là kiệt sức dẫn đến ngất tạm thời, Giang Vô Ngôn không hôn mê bao lâu là tỉnh lại. Khi tỉnh lại, anh đang trong tư thế mặt dán vào gối, Bùi Tương Ngọc thì đang bôi thuốc vào vết thường sau lưng anh.
Tuy rằng Lão thái gia đã lớn tuổi, thế nhưng khí lực không hề nhỏ, thêm vào da Giang thiếu gia non mềm, chỉ đã trúng hai gậy là trên lưng đã sưng tím hết cả, giữa lưng còn có hai vết máu khiến người sợ hãi.
Giang Vô Ngôn có khả năng chịu đau rất cao, nhưng thân thể không nằm trong sự khống chế của anh, bàn tay to lớn của Bùi Tương Ngọc xoa thuốc trên lưng anh, thương không tốt hơn bao nhiêu, nhưng thực sự rất đau.
“Ngươi nhẹ chút.” Giang Vô Ngôn nhắc nhở hắn.
Bùi Tương Ngọc quả nhiên nhẹ nhàng hơn, còn cẩn thận hỏi lại, “Như vậy được chưa?”
“Ừ” Giang Vô Ngôn giật giật, “Rất thoải mái.”
Anh không khống chế ngữ khí nói chuyện của mình, lần bôi thuốc này của Bùi Tương Ngọc có thể nói là uất ức. Mãi mới bôi xong, Giang Vô Ngôn lại kéo hắn lên, “Đến lượt ngươi, ta giúp ngươi.”
“Ngươi, ngươi giúp ta a...” Bùi Tương Ngọc có chút do dự, “Thân thể ngươi không được, ngày hôm nay hay là thôi đi.”
“Không sao, lên đi, ta bôi thuốc cho ngươi.”
“Ồ” Bùi Tương Ngọc thất vọng rút bàn tay đang đặt ở dây lưng quần về, đàng hoàng cởi quần áo nằm sấp trên giường.
Hắn chịu nhiều đòn hơn Giang Vô Ngôn nhiều, toàn bộ lưng đều đã sưng lên. Giang Vô Ngôn cầm hộp thuốc lên rồi lấy một lượng lớn xoa lên lưng hắn, lại nhẹ nhang chậm rãi thoa đều. Trên tay tiểu thiếu gia không có vết chai, động tác lại vừa nhẹ nhàng mềm mại vừa tinh tế tỉ mỉ, mới xoa hai lần đã khiến Bùi Tương Ngọc không chịu được.
Cảm giác trên người như có một con sâu nhỏ đang bò khắp người, những nơi nó bò qua vừa nhiệt vừa ngứa.
Hắn nhích tới nhích lui, khó chịu đến mức khiến Giang Vô Ngôn vỗ luôn lên mông hắn một cái, “Sắp xong rồi, ngươi nhịn một chút đi.”
Bùi Tương Ngọc cắn răng, “Ngứa.”
“Ăn to nói lớn như ngươi còn sợ ngứa?” Giang Vô Ngôn vô tình cười nhạo, ” Ngứa chỗ nào, để ta gãi cho.”
“Không ngứa nữa, ngươi tiếp tục đi.” Bùi Tương Ngọc cúi đầu nhẫn nại, cố gắng muốn nắm con sâu nhỏ nghịch ngợm kia, nhưng cuối cùng lại thất bại. Hắn đành thỏa hiệp với Giang Vô Ngôn, “Ngươi vẫn gãi cho ta thì hơn.”
Giang Vô Ngôn dựa theo chỉ thị của hắn mà gãi, trong móng tay đều là thuốc mỡ bóng nhẫy, chỉ một lát lại nghe thấy giọng của Bùi Tương Ngọc đã thay đổi, trở nên trầm thấp lại khàn khàn, “Đừng, đừng gãi nữa.”
Ngón tay Giang Vô Ngôn khựng lại, nghe giọng là biết còn gãi nữa sẽ xảy ra chuyện mất, liền thành thật dừng lại.
“Ngày mai giải phóng quân sẽ lên núi, ngươi định làm thế nào?” Thuốc đã bôi xong, thời gian rất gấp gáp, Giang Vô Ngôn thực sự không có tâm tình nghĩ mấy chuyện không đứng đắn với hắn, đơn giản chuyển đổi đề tài, “Ta hỏi qua thúc phụ, chúng ta đánh không lại.”
Hắn tự động đưa mình vào cùng trận doanh với Bùi Tương Ngọc, hy vọng có thể dựa vào việc cùng lý tượng để gia tăng tỷ lệ thành công cho nhiệm vụ.
Nhưng đối phương hiển nhiên không hiểu, thậm chí hung tợn nói, “Bọn họ giết huynh đệ của ta, cướp đi không ít đồ tốt, quay đầu lại còn muốn ta hàng? Nằm mơ giữa ban ngày.”
Giang Vô Ngôn nhắc nhở hắn, “Nếu ngươi không hàng thì phải đánh trận, mà đã đanh thì thương vong là không thể tránh được, huynh đệ chết đi chỉ có thể càng nhiều.”
“Lão tử không sợ bọn họ!” Bùi Tương Ngọc vung nắm đấm, “Lúc cần ngươi thì sai khiến ngươi như chó, không cần thì cả cơm ăn cũng không có, một đám chỉ biết bắt nạt người như thế, lão tử không thèm khát.”
“Một mình ngươi đương nhiên không có chuyện gì, nhưng trong trại nhiều huynh đệ như vậy, chắc chắn sẽ bị liên lụy vào.” Giang Vô Ngôn cúi đầu gấp quần áo, “Còn có Hách đại phu đã cứu ngươi một mạng, không thể để ông ấy chịu chết cùng ngươi được.”
“...” Bùi Tương Ngọc im lặng, lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Tuy rằng hắn không được học nhiều, biết mặt chữ cũng ít, nhưng phân rõ được thế cuộc, thấy được thị phi trắng đen.
Nếu như không hàng thì cũng chỉ có thể đánh, mà đánh thì sẽ có thương vong, ai có thể thương vong nhiều mà vẫn thắng dân tâm được đây?
Cái hế giới man hoang này, dù cho giãy giụa thế nào đi nữa, kiên trì đến thế nào, đến cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, cuối cùng cô độc cuối đời.
Bùi Tương Ngọc sụp vai, như thể khó chịu đựng được sức nặng trên vai, hắn im lặng.
“Mặc quần áo đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi.” Giang Vô Ngôn cầm bộ quần áo trên tay ném cho hắn, thấy hắn ảm đạm như thế, anh không đành lòng nói, “Chuyện ngày mai thì ngày mai lại nói, hiện tại ta vẫn còn ở đây, ăn cơm quan trọng.”
“Ngươi...” Dường như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, Bùi Tương Ngọc ngẩng đầu vội vàng hỏi Giang Vô Ngôn, “Ta còn có ngươi, ta còn có ngươi! Ngươi có đồng ý bên cạnh ta, vẫn luôn ở bên cạnh ta không?”
Giang Vô Ngôn không trả lời vấn đề này mà nhìn Bùi Tương Ngọc nói, “Ăn cơm trước.”
Bầu không khí trong bữa tối yên tĩnh dị thường. Nhờ phúc nhà họ Giang, tất cả mọi người đều biết ngày mai giải phóng quân sẽ lên núi, vì thế nên dù bữa tối rất phong phú, huynh đệ tỷ muội đến đầy đủ hết, nhưng không người chủ động cầm chiếc đũa.
Trong không khí trầm lắng bất thường này, Bùi Tương Ngọc hắng giọng một cái, trước tiên nói, “Ta biết mọi người đang lo lắng điều gì, tốt xấu thì cũng nên ăn cơm, ăn xong chúng ta lại nói cái khác.”
Trên bàn có chay có mặn, Bùi Tương Ngọc gắp một miếng thịt muối béo ngậy đặt vào bát vị một nam tử gầy gò ngồi bên trái, “Khỉ con, ngươi gầy quá, ăn nhiều thịt, ăn nhiều thì thịt sẽ nhiều hơn.”
Hắn gắp một miếng măng tây vào bát một vị nam tử khỏe mạnh, “Lưu Khả, ngươi suốt ngày chỉ ăn thịt, ăn thịt mãi cũng không được, phải ăn nhiều rau xanh, lần trước Hách đại phu chuyên môn phê bình ngươi với ta rồi.”
Gắp một miếng đùi vịt quay vào bát vị huynh đệ khác, “Mộc cũng vậy, chỉ nấu một con vịt bé thế này, ngươi luôn oán giận không đủ chia, chưa ăn được miếng nào đã bị người cướp hết. Nhu Mễ, sau này không biết còn có ai cướp đồ ăn với ngươi không, ngươi cũng là một người lớn rồi, đừng... Đừng cướp cả đồ ăn của trẻ con nữa.”
Huynh đệ đồng sinh