Lại đến cuối năm, cơn gió lạnh lẽo thổi liểng xiểng trên khắp con đường đêm. Thế nhưng, tòa khách sạn vàng son lộng lẫy cũng không bị điều này làm ảnh hưởng, đèn đuốc sáng trưng tổ chức một buổi thịnh hội.
Các phú hào trong giới thương nghiệp tập hợp ở đây, cả nam và nữ trang phục muôn màu muôn vẻ, trên mặt cũng treo lên khuôn mặt tươi cười khách sáo giả tạo.
Thường Ngọc đang đứng bắt chuyện với lão tổng đối diện, cầm hai chén rượu từ từ người phục vụ đi ngang qua, cùng người hợp tác cụng ly.
“Quả là anh hùng xuất thiếu niên, Thường thiếu gia khiến những lão già này phải học tập rồi!” Để chén rượu xuống, lão tổng như thường lệ.
Thường Ngọc cười khước từ, “Nào có, phải học hỏi cũng là tôi học từ ngài, chú Chu đã dạy dỗ tôi rất nhiều, giúp Thường Ngọc không ít.”
“Thằng nhóc này thật biết nói chuyện!” Lão tổng cười ha ha, cười xong thì vẫy tay với vị giai nhân mỹ lệ đã đứng đợi một lúc lâu ở bên cạnh, bảo nàng tiến lên, “Giới thiệu một chút, đây là con gái chú Chu Đan Linh, Đan Linh, chào hỏi với Thường thiếu gia đi.”
Thiếu nữ thướt tha khom lưng cúi đầu đúng tiêu chuẩn chào một cái, cha của nàng rất hài lòng, cố ý tránh sang chỗ khác để cho hai người quen biết thêm.
Ý đồ của ông ta mọi người đều biết hết, đây là động tác cực kỳ kinh điển trong giới, nếu thành công thì chính là cho hổ thêm cánh với cả hai bên.
Cô là con gái nên Thường Ngọc không muốn khiến cô mất mặt, chỉ đành tiếp tục tán gẫu. Hai người tự giới thiệu mình lần thứ hai, biết Chu Đan Linh vừa tròn mười tám thì hắn nói, “Thật là trùng hợp, tôi có em trai, năm nay cũng vừa mười tám.”
Chu Đan Linh mỉm cười, ” Em trai của Thường thiếu gia? Tôi nhớ là nhà ngài chỉ có ngài là con một mà nhỉ?”
Thường Ngọc nói, “Rất lâu trước đây rồi, dù không phải em trai ruột nhưng tình cảm của tôi đối với em ấy còn thân thiết hơn ruột thịt, chỉ cần em ấy muốn, tôi có thể cho em ấy tất cả.”
Chu Đan Linh giả vờ hiếu kỳ, “Đó là người thế nào mà có mị lực đến thế, tôi thật muốn gặp để mở mang kiến thức một chút.”
“Hôm nay em ấy cũng tới...” Thường Ngọc vừa nói vừa nhìn chung quanh tiệc rượu, nhưng không phát hiện ra anh. Cảm giác hoang mang vô danh dâng lên, hắn bước nhanh về phía waiter hỏi hành tung của Giang Vô Ngôn.
Lúc này, Giang Vô Ngôn đang ngồi trên xích đu ở đằng sau hội trường, nơi này không thể so với sân nhà nhưng lại rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng từ đèn led cuốn quanh các loại cây trong vườn chiếu đến.
Gió lạnh đêm đông thổi vào quần áo anh, vì phải tham gia tiệc rượu nên anh cũng không mặc quá dày, nhưng bản thân anh dường như không để ý đến, dù cho ngón tay cùng hai gò má đều đông lạnh đến mức đỏ chót, cũng không có ý định đi tìm chỗ trú.
“Cậu thực sự người kỳ quái nhất mà tôi từng gặp, chỗ ấm áp không chọn, nhất định phải chạy đến nơi này chịu tội.” Một cái áo nhung lớn được phủ lên vai anh, Sát Kha đứng ở phía sau vòng lên trước Giang Vô Ngôn nói.
“Cảm ơn cậu.” Giang Vô Ngôn gật đầu với cậu, hỏi ngược lại, “Cậu cũng mặc khá mỏng đấy, không lạnh sao?”
“Tôi thông minh hơn cậu nhé, cậu sờ thử xem.” Cậu mở âu lục ra cho anh xem, bên đều là lông mềm ấm, hiển nhiên là thiết kế riêng cho mùa đông.
Giang Vô Ngôn không sờ, anh chỉ chum kín áo lông quanh mình rồi rụt cổ lại không nói một lời.
“Làm sao? Tâm tình không tốt?” Sát Kha để sát vào anh, “Gặp oan ức gì à? Hay là có đồ gì muốn mua?”
Giang Vô Ngôn lắc đầu, “Không có.”
“Vậy thì là tâm tình không tốt.” Sát Kha lại sát hơn, “Tôi có cách làm tâm trạng cậu tốt hơn, cậu có tin hay không?”
Cậu không chờ Giang Vô Ngôn nói gì mà xòe bàn tay dấu sau lưng ra luôn, đó là một chiếc mâm nhỏ tinh mỹ, bên trên còn bí mật đậy một chiếc vung kim loại. Khi mở chiếc vung lên, một chiếc bánh ga tô thơm lừng hiện ra.
“Sinh nhật vui vẻ!” Sát Kha dùng hai ngón tay lấy quả anh đào nhỏ đặt trang trí ở trên, “Tôi để đầu bếp làm gấp đấy, cậu nếm thử xem có ngon không.”
Giang Vô Ngôn không nhận mà chỉ nhìn bánh gatô xuất thần, đợi được anh đào thơm ngọt tiến đến bên mép mới nghiêng đầu tách ra, lại nói một câu, “Cảm ơn.”
“Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tớ sẽ cho rằng người trong “nghề” đấy.” Sát Kha không phản đối, “Quá giữ khoảng cách, như vậy không tốt.”
Giang Vô Ngôn bình thản nói, “Người không liên quan thì sẽ lễ phép tránh xa, nơi nào không tốt.”
Sát Kha nói, “Cậu nói nghe cũng đúng, nhưng ngay cả cậu cũng không quản được chính mình, lấy cái gì tới khuyên tớ đây?”
Giang Vô Ngôn, “...”
Sát Kha nói, “Cậu nhìn cậu xem, sắp mười tám cả rồi, cũng nên có chính kiến riêng của mình đi chứ, với thân phận và địa vị của cậu không thể đi cùng hắn cả đời, cậu có biết không?”
“Chúng tôi không “đi cùng hắn”” Giang Vô Ngôn nói, “Tương lai... Cũng sẽ không.”
Sát Kha không nói linh tinh với anh nữa, phất tay một cái nói, “Được rồi được rồi, nghe cậu hết, vậy cậu định làm gì trong tương lai? Đi học trường đại học nào? Dọn ra ở riêng không?”
“Tôi...” Giang Vô Ngôn còn chưa nói được câu nào thì tiếng Thường Ngọc gọi anh đã từ xa truyền đến, “Vô Ngôn!” Hắn cực tốc chạy lại gần, bắt gặp cảnh tượng hai người cùng nhau thì rất bất mãn, hắn tức giận kéo Giang Vô Ngôn rồi quở trách, “Anh tìm mãi cũng không thấy em đâu, đừng chạy đi linh tinh chứ, nhỡ đi lạc thì sao?”
” Không lạc được.” Bàn tay lạnh lẽo của Giang Vô Ngôn được bao bọc trong lòng bàn tay của hắn, anh cố gắng rút ra, nhưng đều phí công.
Thường Ngọc không để ý đến cố gắng âm thầm của anh, cưỡng chế kéo anh về hội trường để sưởi ấm. Giang Vô Ngôn quay đầu vẫy tay tạm biệt với Sát Kha, thấy một mình cậu cầm bánh gatô nhỏ cô đơn đứng dưới trời đêm, rất đáng thương.
“Sau này chớ nói chuyện với mấy người vớ vẩn, đồ người khác cho cũng đừng ăn, nghe không?” Trở lại hội trường, Thường Ngọc căn dặn Giang Vô Ngôn, “Còn nữa, sắp được về rồi, chút nữa anh sẽ dẫn em đi ăn cơm nhé.”
“Ừm, được.” Giang Vô Ngôn ngoan ngoãn đồng ý.
Thường Ngọc lấy chiếc áo khoác trên người Giang Vô Ngôn xuống, lại cằn nhằn căn dặn anh thêm vài điều, mới không yên tâm để một mình anh đi nghỉ ngơi.
Giang Vô Ngôn tìm một chỗ ở góc tối hội trường ngồi xuống, nhìn tiệc rượu xa ầm ĩ náo nhiệt cách đó không xa, theo dõi đám người dối trá, nhìn Thạch Đầu để trở thành một thành viên trong số bọn họ mà hòa tan vào đám đông.
Anh lại một cúi đầu nhìn tay của mình, đôi tay này đã không non nớt, đã có độ thon dài của một người trưởng thành, nhưng mà nó vẫn rỗng tuếch, không thể nắm bắt được điều gì.
Ngay khi đầu óc anh đang hỗn loạn, một giọng nữ gọi tên anh. Thiếu nữ có vóc người thướt tha bưng tới một ly sữa bò đưa cho Giang Vô Ngôn, lập tức hỏi, “Tớ có thể ngồi ở đây không?”
“Nơi này không có ai.” Giang Vô Ngôn nhường chỗ, ngẩng đầu nhìn thiếu