Hai người ăn xong cơm trưa ở trên chợ, sau đó tay xách nách mang về nhà. Giang Vô Ngôn mua rất nhiều thứ đồ vô dụng, tỷ như trống bỏi, một số loại đồ chơi nhỏ, lúc dọn đồ thì chuyên môn cầm chúng lắc lắc trước mặt Dư Thu Bạch, khiến hắn cảm thấy phiền phức vô cùng.
Cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn hỏi, “Giang đại phu, ngươi không ngồi tại quầy khám bệnh sao?”
“Trên trấn gần nhất không yên ổn, ông chủ sẽ tìm người thay tôi ngồi khám.” Giang Vô Ngôn nắm trống bỏi lắc lắc, phát hiện chơi nó khá vui, “Nhưng mà không muốn đi cũng được, lâu lắm rồi tôi không ngồi khám rồi.”
Giang thần y là một không người không có ý chí tiến thủ, thích khám thì khám, sinh sống ở sâu trong sông núi, tự cấp tự túc. Nếu như muốn anh trị bệnh cứu người, nhiều nhất chỉ thu chút tiền thuốc cơ bản nhất. Ông chủ Tiết cảm thấy cuộc sống của anh nghèo khó quá, quyết định anh đi ngồi khám một ngày, y quán sẽ đưa lượng theo tiêu chuẩn đại phu cho anh.
Bản thân thần y ở trước đây rất chống cự số tiền kia, nhưng Giang Vô Ngôn thì khác, anh không muốn chào giá trên trời, anh cũng chỉ muốn bảo đảm sinh hoạt hàng ngày thôi, đặc biệt hiện tại còn dẫn thêm một người nữa, đâu thể để người bệnh cũng gặm rau dại với mình được.
Nam chủ nhân nhờ đỡ đẻ trả cho anh rất cao, Giang Vô Ngôn chỉ lấy một phần, còn lại lặng lẽ nhét vào phòng của phu nhân. Phần tiền này đã dùng gần hết trên đường trở về, Dư Thu Bạch nhắc nhở mới nhớ, đúng là phải ra ngoài đi kiếm tiền rồi.
Đến nơi, ông chủ Tiết đang cho chim ăn, hắn cực kỳ bất ngờ khi thấy anh đến, con mắt chăm chú vào trong viện nhắc nhở, “Người bên trong còn chưa đi, sao ngươi lại đến nữa?”
“Muốn đến thì đến thôi.” Giang Vô Ngôn gật gù, không để ý lắm, hàn huyên với hắn một chút những điều cần chú ý khi nuôi ưng, quay đầu nhắc nhở Dư Thu Bạch, “Đây là Tiết thúc thúc, gọi thúc thúc đi.”
Dư Thu Bạch, “...”
Ông chủ Tiết, “Đừng gọi, ta không chịu nổi đâu.”
Giang đại phu hận không thể mỗi ngày chiếm lời, nhưng ông chủ Tiết sợ Dư Thu Bạch gọi mình già đi.
Dư tướng quân kẹp ở giữa, im lặng giả làm người câm.
Giang Vô Ngôn đùa hắn thêm hai câu rồi cũng thôi. Đến đã đến rồi, anh có chuyện muốn làm, người trong viện không chịu đi, khi nào có thời gian còn phải đi xem một chút.
Anh căn dặn Dư Thu Bạch, “Lần này đừng chạy linh tinh nữa, có thể giúp ông chủ phơi thuốc chẳng hạn.”
Dư Thu Bạch hiểu chuyện và giỏi hơn Dư năm tuổi, Giang Vô Ngôn muốn hắn đi phơi thuốc, hắn liền đàng hoàng cùng ông chủ phơi thuốc.
Ngày nào có nắng to cũng phải đem dược liệu bên trong y quán ra phơi, ông chủ Tiết lấy mấy khuông ra từ nhà thuốc, cùng Dư Thu Bạch mỗi người hai khuông dọn ra sân.
Dư tướng quân ngoan ngoãn làm việc, hiện tại Giang Vô Ngôn không ở đây, hắn không cần cố ý giả ngu, bèn ba phải tiếp lời ông chủ Tiết, hỏi một chút thông tin liên quan đến phương thuốc.
Ông chủ Tiết rất vui vẻ trả lời hắn, hai người trò chuyện một lúc thì kéo đến đề tài dùng thuốc, Dư Thu Bạch như vô ý hỏi, “Ông chủ, ngài từng nghe qua loại thuốc độc tên “Phu Nam” chưa?”
Ông chủ Tiết trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại, “Có thể là một trong bảy loại độc, Phu Nam à? Cái này... Ngươi hỏi đúng lúc lắm, đúng là gần đây ta có nghe qua.”
Dư Thu Bạch mừng rỡ không thôi, “Thật sự? Có cách chữa không?”
“Đành phải để ngươi thất vọng rồi, độc này mạnh lắm, đừng nói ta, toàn bộ đại phu của y quán cũng không làm gì được, không có cách nào.” Ông chủ Tiết lắc đầu một cái, lại kỳ quái hỏi, “Ngươi từ đâu biết được Phu Nam, độc này quý lắm, người bình thường có muốn cũng không có được đâu.”
“Ta vô tình nghe được...” Dư Thu Bạch tùy ý tìm cớ, lại không cam lòng hỏi, “Thật sự không có cách nào sao? Độc này thật sự không có cách nào giải?”
Ông chủ Tiết thấy hắn chấp nhất như thế, bèn thần bí úp mở nói, “Muốn chữa cũng không phải không có cách nào...”
“Cách nào?” Dư Thu Bạch đương nhiên không chịu buông tha dễ dàng.
Ông chủ Tiết ngước cằm ra hiệu hắn nhìn vào gian phòng của Giang Vô Ngôn, “Hai ngày nay, người bên trong chính là vì cầu cách giải độc này, nếu hắn không chắc chắn thì sẽ không cố thủ ở nơi này