Sáng sớm, tiếng lật sách truyền ra từ phòng học, những thiếu niên và thiếu nữ mười bảy đến mười tám tuổi ngồi trên giảng đường, trên bản chất chồng sách giáo khoa, hai bên cũng xếp đầy những bài tập chưa làm xuể.
Không khí trong phòng học vẫn oi bức như mọi khi, Giang Vô Ngôn ngồi trên bục giảng kéo chiếc áo khoác mỏng, thấy vẫn hơi nóng, còn vén ống tay áo lên tận khuỷu tay.
Tự học trước nửa tiếng, 15 đầu giờ, thời gian còn lại là thời gian giảng bài của giáo viên Số học.
Vừa kết thúc trước giờ học, học sinh còn chưa kịp đặt vấn đề thì thầy giáo toán học Chu đã vào yêu cầu anh đi theo ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài phòng học lạnh hơn bên trong một, Giang Vô Ngôn đành phải kéo ống tay áo vừa kéo lên cao, dặn lớp trưởng thu bài tập, ra ngoài nói chuyện với giáo viên Số học.
Hết cách rồi, bây giờ anh là giáo viên dạy Ngữ văn kiêm chủ nhiệm của lớp này, phải lấy học sinh làm đầu, mọi chuyện khác đều chỉ là thứ yếu.
Vào văn phòng, đi tới cửa thì có giáo viên gọi anh, nói là hiệu trưởng có việc muốn anh qua một chuyến.
Thầy giáo Giang bỏ sách xuống rồi uống một ngụm nước, miễn cưỡng lấy hơi mới lên lầu.
Khi anh vừa đến nơi, bên trong phòng hiệu trưởng có hai người, một người đang đứng một người đang ngồi. Người đang đứng còn khá trẻ, tầm mười tám đến mười chín tuổi, thân cao, gầy, quần áo trên người lỏng lẻo có vẻ không vừa vặn, làn da còn đen. Trên ngũ quan thì ngoài cặp mắt sáng ngời thì còn lại không có gì nổi bật, cũng khả năng là bị màu đen che khuất nên nhìn không rõ.
Giang Vô Ngôn tiến lên trước, đang cố kiềm chế ý muốn sờ lên đôi mắt ấy thì hiệu trưởng lên tiếng.
Ông hiệu trưởng nói, “Thầy Giang, đây là học sinh chuyển trường mà lần trước tôi có nhắc đến, anh còn nhớ không?”
Giang thả tay xuống, “Ừm, là Hứa Ngạn sao?”
Thiếu niên đối diện nghe thấy anh nói tên mình, ngượng ngùng gãi đầu một cái, càng cúi đầu sâu hơn.
“Tình huống của em ấy tôi đã nói với anh rồi, không cần nói thêm nữa.” Hiệu trưởng dặn dò, “Anh quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn một chút.”
Thấy Giang Vô Ngôn gật đầu, hiệu trưởng nói, “Được rồi, tiết tự học buổi sáng đã kết thúc, anh dẫn em ấy đi làm quan bạn học đi, kết thêm bạn bè.”
Nửa câu sau là nói với Hứa Ngạn, Giang Vô Ngôn giúp cậu đáp lại, dắt học sinh chuyển trường rời đi.
Nói mấy câu với Hứa Ngạn ở văn phòng, thấy sắp kết thúc tiết tự học, thầy Giang lại cầm tay cậu lên lớp học chuẩn bị giới thiệu.
Nhiệt độ trên hành lang khác với nhiệt độ trong phòng học, Hứa Ngạn chỉ mặc một cái áo đơn mỏng đến không thể mỏng hơn, Giang Vô Ngôn cầm tay cậu, cảm thấy nhiệt độ hơi thấp, bèn cởi áo khoác của mình ra cho cậu mặc thêm. Áo khoác của anh tuy rằng cũng không quá dầy, nhưng có ít còn hơn không.
Nào có học sinh vừa vào học đã lấy đồ của giáo viên, Hứa Ngạn từ chối không cần, Giang Vô Ngôn vẫn cứ cho mặc cho cậu, nói trong phòng làm việc rất ấm, anh đang nóng.
Khi hai người đang lôi đi kéo lại thì chuông tan học đã reo lên, Giang Vô Ngôn lấy nó làm cớ kéo Hứa Ngạn tiến vào phòng học.
Tự giới thiệu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu, tiết đầu tiên cũng không phải tiết ngữ văn, Giang Vô Ngôn chỉ có thể bàn giao vài câu rồi vội vã rời đi.
Thời gian trong một tiết học vô cùng ngắn ngủi, Hứa Ngạn mở sách lấy bài tập đã làm xong ra, cuối buổi có bạn học nói chuyện với cậu, cậu cũng câu được câu không đáp lời.
Đằng sau có nữ sinh dùng nắp bút đâm lưng cậu, Hứa Ngạn quay đầu lại, cô hỏi, “Sao cậu lại mặc quần áo của thầy Giang thế? Cậu có quan hệ gì với thầy?”
Hứa Ngạn cúi đầu, nghiêm túc nói, “Quần áo của tớ mỏng nên thầy ấy mới nhường quần áo cho tớ mặc, chúng tớ không có quan hệ.”
Nữ sinh gật gù, rất hài lòng, “Thảo nào, hóa ra là như vậy.”
Hứa Ngạn gật đầu, “Chính là như vậy.” Cậu quay đầu lại, đằng sau tiếp tục có tiếng thảo luận, đều đang nói đến Thầy Giang.
Thầy giáo đang dạy tiết đầu tiên nghe thấy có học sinh chuyển trường đến nên rất phấn khởi, mấy lần gọi Hứa Ngạn lên trả lời vấn đề. Thầy giáo dạy tiết thứ hai và thứ ba lại không để ý lắm, nói vài câu xong tiếp tục giảng bài.
Mãi đến tiết cuối cùng của buổi sáng mới là tiết ngữ văn. Khi Giang Vô Ngôn ôm giáo án bước lên bục giảng, Hứa Ngạn nghe thấy bốn phía đồng thời vang lên cảm thán, như thể cuối cùng mặt trời cũng ló rạng, xua tan bóng tối.
Cậu bật cười trước suy nghĩ của mình, thấy thầy Giang kéo hai ống tay áo sơ mi lên, như có như không liếc mình, rồi quay đầu cạch cạch viết chữ lên bảng đen.
Hứa Ngạn lập tức cúi đầu