Vương đô, Thánh giáo đình.
Cùng ngày, một phong thư mật báo được đưa đến giáo đình, giáo chủ Chris đọc xong, khẩn cấp truyền đạt thông cáo, gọi tất cả lãnh đạo của Giáo Đình mà có thể gọi nhanh chóng tập trung ở giáo đường.
“Chủ thần che chở.” Bên trong giáo đường, hắn tay nâng cầu phúc với thành điển ở trên cao.
“Nguyện Chủ thần vạn thế trường tồn.” Hồng Y Giáo Chủ dưới đài thống nhất nói theo lời hắn.
Lời cầu chức kết thúc, Chris thả thánh điển xuống, từ trong lồng ngực lấy ra phần mật báo kia, thận trọng thông cáo, “Hôm nay đem mọi người hội nghị ở đây, là vì muốn báo cho mọi người một chuyện.”
Tất cả mọi người ở dưới đài xì xào bàn tán, không hiểu ông ta có ý gì.
Chris ung dung giơ bức thư lên, ra hiệu một thần sứ bên cạnh tiến lên, để hắn tiếp nhận rồi đọc to lên.
Thần sứ mở thư ra, nhìn qua nội dung bên trong, suýt chút nữa sợ đến quỳ rạp. Chris thấy hắn run rẩy, tức giận bảo hắn xuống.
Thần sứ nâng thư không dám đi, hắn hỏi đại giáo chủ, “Đây là thật ạ?”
Chris nâng tay áo bào lên, không trả lời vấn đề này của hắn, mà nói với mọi người đang hoang mang ở dưới đài, “Các người có biết vì sao cậu ấy lại sợ đến thế không?”
Đại đa số người nhìn chằm chằm bức thư trên tay thần sứ, chỉ có số ít người nhìn về phía ông ta.
“Hôm trước, Thánh tử đã mất tích trên đường truyền giáo...” Đại giáo chủ nói, “Hôm qua, phòng đấu giá ở vương đô truyền đến tin tức, tối hôm nay, Thánh tử của chúng ta sẽ bị đem ra đấu giá làm món hàng then chốt, trở thành... nô lệ “
Lời này vừa nói ra, tất cả ồ lên, âm thanh huyên náo của Hồng Y Giáo Chủ quả thực sắp lật tung cả mái nhà. Chris đứng đài cao chờ thời cơ, mãi đến tận khi có người không kiên nhẫn đặt câu hỏi, “Chúng ta phải làm gì?”
“Tôi sẽ không phát biểu cái nhìn của bản thân.” Đại giáo chủ trả lời người đó, “Nhưng Thánh tử đã bị vấy bẩn, có lẽ Chủ thần sẽ không bỏ qua cho ngài ấy.”
“Chúng ta đến phòng đấu giá mua ngài ấy lại, che giấu chuyện này!” Lập tức có người nói.
“Đã chậm, chuyện này chúng ta biết, rất nhiều người quyền thế ở vương đô hẳn đã biết, hơn nữa anh dám cam đoan, hiện tại, liền vào lần này tan họp sau khi, trong chúng ta sẽ không có người ra bên ngoài tiết lộ?”
“Vậy ngài bảo nên làm gì? Bộ mặt của Giáo Đình lẽ nào cứ thế bị hủy hoại trong một ngày sao?”
“Tất cả giao cho giáo chủ quyết định.” Cuối cùng vẫn dẫn dắt đề tài đến đây, người kia nhìn về phía Chris.
“Chủ thần che chở” đại giáo chủ nhắm mắt tuyên bố, “Thánh tử đã chọc giận Chủ thần, tôi đề nghị, đêm nay mua ngài ấy lại sẽ dâng Thánh tử cho Ngọn Lửa Hồng Liên, để xoa dịu sự phẫn nộ của thần.”
“Nguyện Chủ thần vĩnh viễn trường tồn.” Người dẫn dắt đề tài hành lễ trước, những Hồng Y Giáo Chủ phía sau hắn cũng cùng nhau hành lễ.
“Giải tán.” Đại giáo chủ phất tay, như thể rất uể oải mà đi xuống đài.
Hầu gái và thần sứ săn sóc đỡ Chris đang uể oải trở lại tẩm điện. Điều đầu tiên mà hắn làm khi quay lại tẩm điện chính là, lại cầm lá thư lên tỉ mỉ đọc, rồi mừng rỡ như điên.
Niềm kích động không nói lên nơi chôn sâu trái tim, hắn cho tất cả lui xuống, sau đó mới có cơ hội lộ ra, nhưng nhanh chóng đã bị người cắt ngang.
“Đại giáo chủ, hình như ngài rất vui vẻ?” Hồng Y Giáo Chủ dẫn dắt đề tài đi vào bên trong điện, bước từ từ như trong sân vắng.
“Simon, tôi đương nhiên phải vui rồi.” Chris không thèm để ý sự vô lễ của anh ta, điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, “Cậu ta cuối cùng cũng bị tôi kéo xuống thần đàn, cuối cùng, cuối cùng!”
Trong mắt của hắn hiện ra ánh sáng điên cuồng, “Hơn nữa rất nhanh thôi, cậu ta sẽ chết trên tay tôi, bị lửa thiêu chết, ha ha!”
“Ngài vui đến thế sao?” Simon ôm lấy cổ hắn, hôn lên làn da ấm áp của hắn.
“Đương nhiên là vui rồi!” Trước nay chưa từng có, đại giáo chủ ôm lại anh ta, “Simon, chúng ta làm đi.”
“Được thôi.” Simon lấy một miếng vải trắng từ trong ngực mình, bịt mắt mình lại, thông thạo cởi quần áo của Chris.
Hai thân thể quấn quýt, trong phòng nhanh chóng phát sinh âm thanh ám muội. Thời khắc