Buổi sáng mùa đông thường đến muộn, nhiệt độ ban đêm lại cực kỳ thấp, Ros cởi áo đơn ngoài ra cho Thánh tử mặc chống lạnh, nhưng không hiệu quả lắm, Giang Vô Ngôn chưa ngủ bao lâu đã bị cơn lạnh đánh thức.
Ngựa đã chạy ra rất xa nơi xảy ra tranh chấp, Giang Vô Ngôn rụt cổ một cái, dụi dụi lên người Ros.
“Đừng lộn xộn.” Vai và ngực đều ngứa, Ros trái với lương tâm nhắc nhờ anh, “Còn cử động nữa là tôi sẽ đá cậu xuống đấy.”
Thánh tử không hề để ý đến lời uy hiếp không hề đáng sợ này, nhàn nhã ngáp một cái, hỏi hắn, “Đến đâu rồi?”
“Biên giới Vương Đô, qua một đoạn nữa sẽ ra khỏi thành.” Ros trả lời thành thật, đáp xong sau lại cảm giác mình không cốt khí gì cả, buồn bực trong lòng.
Giang Vô Ngôn ừ một tiếng, lại hỏi hắn, “Trời đã sáng chưa?”
“Chưa.” Ros nói, “Sắp sáng rồi, cậu còn có thể ngủ tiếp một lúc nữa.”
Giang Vô Ngôn gật đầu, nhưng vừa nãy đã ngủ nên bây giờ rất tỉnh táo, bèn bắt đầu tìm đề tài tán gẫu, hỏi Ros, “Tại sao lại giúp tôi?”
Ros thành khẩn trả lời anh, “Muốn giúp thì giúp thôi.”
Giang Vô Ngôn, “Anh cũng có thể không giúp, với thân phận của anh, không cần thiết phải dây vào phiền toái lớn như tôi.”
“Giúp cũng đã giúp rồi, bây giờ có nói gì nữa cũng vô dụng.” Ác đồ lặng lẽ lấy cằm chống lên bả vai của Thánh tử, chỉ đặt hờ lên, không dám dùng sức quá mạnh. Lại thấy lời của mình có vẻ gây lúng túng, hắn lại bổ sung, “Tôi cảm giác mình từng gặp cậu ở đâu đó, có lẽ là đời trước nợ cậu chăng.”
Giang Vô Ngôn cười, “Thật là trùng hợp, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Ros không rõ vì sao, “Cảm thấy cái gì? Đời trước tôi thiếu nợ cậu?”
Giang Vô Ngôn nói, “Tôi cảm thấy đời trước chúng ta có quan hệ rất tốt, nếu không thì anh đã không vì tôi mà vứt bỏ cả tín ngưỡng.”
“Tôi... Cũng không có.” Đối phương nói quá to tát khiến Ros hơi ngượng ngùng, hắn giải thích, “Tôi cũng không tính là người của Hắc Trùng, chỉ vì tôi không có nơi để đi nên mới bị Hắc Trùng thu dưỡng, nhiều năm đã trôi qua... tôi đã làm đủ nhiều, không tính là nợ bọn họ.”
Giang Vô Ngôn gật đầu, “Anh là người không có tín ngưỡng.”
Ros không chắc lắm, “Có ý gì?”
Giang Vô Ngôn, “Ý tlà anh rất tự do, hành vi và tư tưởng đều không bị trói buộc.”
“Ừm.” Tự do là một từ vô cùng tươi đẹp, Ros vui vẻ tiếp nhận. Hắn nhìn Thánh tử ngồi đằng trước, đột nhiên muốn hỏi một câu, “Tín ngưỡng của cậu là gì?” Sau đó ngẫm lại thấy vấn đề này khá vô nghĩa, Thánh tử của Thánh Giáo Đình từ nhỏ đã tin tưởng Chủ thần, đây là không thể nghi ngờ.
Anh yêu quý Chủ thần, cũng là con cưng của Chủ thần, thần ban tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho anh, mặc dù anh không nhìn thấy.
So sánh với hắn, Ros ở Hắc Trùng chẳng qua là người bình thường, còn không có nhà để về, không có nơi để đến.
Hai con người hoàn toàn trái ngược cùng ngồi trên một lưng ngựa, dựa theo những gì Ros nghĩ, có lẽ sau hừng đông, Thánh tử sẽ muốn rời khỏi.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao Ros lại có cảm giác hoảng hốt, hắn bỗng dưng không muốn người này rời khỏi mình.
Giang Vô Ngôn không biết suy nghĩ của hắn, lại hỏi một lần, “Trời đã sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Ros nhìn ráng hồng đang dần dần dâng lên từ đường chân trời, “Đường hơi khác, muốn ra khỏi thành còn cần thêm thời gian.”
“Tốt nhất nhanh một chút.” Giang Vô Ngôn giục hắn.
“Ừ.” Ros nhẹ giọng đồng ý, rồi rất uất ức hỏi anh, “Sau khi ra khỏi thành, cậu định làm gì? Lúc nào sẽ quay lại giáo đình?”
Giang Vô Ngôn không hiểu, “Có ý gì?”
Ros nói, “Tôi không ý gì khác, chỉ lắm miệng muốn hỏi một câu thôi, cậu sốt ruột ra khỏi thành như thế là nhất định có chuyện cần làm, tôi không muốn đi theo làm phiền cậu, nhưng một mình cậu không nhìn thấy, bên cạnh nhất định phải có người giúp.”. Truyện Việt Nam
Giang Vô Ngôn, “...”
Lại xuất hiện nữa rồi, kẻ hèn này dù có học bao nhiêu bí tịch, não có hoạt động hết công suất, không hiểu sao vẫn khiến người này trực khóc đến nơi.
Giang Vô Ngôn vừa định giải thích, đột nhiên nhận ra có động tĩnh lạ. Anh nghiêng tai lắng nghe, là tiếng bước chân rất chỉnh tề, có vẻ như quy mô còn khá lớn.
“Có người.” Anh nhắc nhở Ros.
Thật ra anh cũng không cần anh nhắc, đội nhân mã hùng vĩ đáng xếp hàng ngang theo đường chân trời, bao vây tường thành, người dẫn đầu đến gần bọn họ.
Ros không thể lui lại, đành phải đón đầu.
Đại giáo chủ Chris đàng hoàng ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thổi bay mái tóc màu vàng óng của