Giang Vô Ngôn ra hành lang bệnh viện rít một điếu thuốc, lúc trở lại, Trầm Ly đã tỉnh rồi.
Hắn sững sờ nhìn ống truyền dịch trên tay mình, thấy ngoài cửa có người tiến vào, quay đầu nở một nụ cười.
“Cảm giác thế nào?” Giang Vô Ngôn trở tay đóng cửa lại, rồi ngồi xuống bên giường hắn, “Gần đây anh mệt mỏi rồi, ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày là khỏe.”
“Anh ngược lại không có cảm giác gì cả.” Trầm Ly vẻ mặt bình tĩnh một cách kỳ lạ, hắn nhìn Giang Vô Ngôn, nhận ra mùi khói thoang thoảng trong không khí, hơi kinh ngạc, “Em hút thuốc?”
Giang Vô Ngôn vội vã rót một chén nước, cố gắng hãm vị thuốc lá xuống, rồi đứng dậy cởi áo khoác của mình treo lên ghế, quay đầu giải thích, “Đột nhiên muốn hút một điếu thôi, nếu anh không thích thì sau này em sẽ không hút nữa.”
“Không sao.” Trầm Ly lắc đầu một cái, “Anh cũng hút mà, hút thuốc giải buồn.”
Hắn nhìn Giang Vô Ngôn, như là muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra lại không có dũng khí nói.
Hai người im lặng trong chốc lát. Giang Vô Ngôn đứng dậy dịch góc chăn cho hắn, “Một lúc nữa sẽ có kiểm tra, xong thì chúng ta ăn cơm tối, anh có muốn ăn cái gì không?”
“Cứ gọi món mà em thích đi.” Trầm Ly nằm xuống nhìn anh, kéo một bàn tay của anh, “Đợi lát nữa kiểm tra, em đừng đi nhé?”
“Em không đi.” Giang Vô Ngôn, “Chờ anh kiểm tra xong thì chúng ta sẽ ăn cơm “
Anh thuận thế ngồi xuống ở bên giường, không biết từ đâu lấy một quyển sách ra đọc. Trầm Ly len lén liếc bìa, là sổ tay chữa bệnh của bệnh viện.
Giang Vô Ngôn không ngồi bao lâu thì người kiểm tra đã đi vào. Bác sĩ và y tá dùng đủ loại máy móc lên người Trầm Ly trong suốt hai tiếng, đến khi ra kết quả, Giang Vô Ngôn được một bác sĩ gọi lại.
Bọn họ nói rất nhiều trong văn phòng, Giang Vô Ngôn cầm tấm sổ khám bệnh lật qua lộn lại xác nhận rất lâu, cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng, giả vờ trấn định trở lại phòng bệnh.
“Đã xảy ra một vài vấn đề.” Anh đối với Trầm Ly nói, “Không phải rất lớn, chỉ cần anh phối hợp trị liệu là có thể giải quyết.” Quyển sổ khám bệnh sau lưng anh suýt nữa bị vò nát.
Trầm Ly gật gù nở nụ cười, lại hỏi, “Chúng ta ăn gì tối nay thế?”
“Em sẽ ra ngoài mua.” Giang Vô Ngôn lùi về sau hai bước căn dặn hắn, “Anh cứ ngủ đi cho đỡ mệt, em sẽ về ngay.”
Lúc này đã mười giờ tối rồi. sau khi ra bệnh viện, Giang Vô Ngôn không đi mua cơm tối ngay, mà bứt rứt mãi trên xe, rút điện thoại ra gọi một số.
Nhưng tiếng chuông vừa vang lên, anh lại lập tức tắt máy. Tiếp theo, như là đã xây dựng quyết tâm, anh khởi động xe đi đến một hướng
Năm đó vì tự tôn, vì đánh cược một hơi, anh không thể kéo về người yêu của mình, lần này, Giang Vô Ngôn xin thề, anh xin thề, cho dù phải trả giá ra sao, anh cũng muốn cướp Trầm Ly từ tay Tử Thần.
Nhà chính của nhà họ Giang xưa nay làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, dậy từ 5 giờ và đi ngủ lúc chín giờ, mỗi giây mỗi phút đều căn chuẩn. lúc này đã đến đêm khuya, khi Giang Vô Ngôn đến nơi thì ngoài cửa lớn vẫn còn hai ngọn đèn đường đang sáng ra, mọi người đang chuẩn bị nghỉ ngơi cả.
Nơi này chính là như vậy, cực đoan và tự hạn chế, ép tới nỗi không ai có thể thở nổi.
Giang Vô Ngôn đưa chìa khóa xe cho người gác cổng, đi vòa nhà bếp nói một tiếng với dì làm bếp, rồi vào sảnh gặp ông mình.
Ông Giang là bình già lui ra từ tiền tuyến, thân thể cường tráng và tính cách cương nghị. Trong thời tiết lạnh tê tái thế này mà ông chỉ mặc một bộ áo đơn, nhưng vẫn có thể sang sảng giáo huấn cháu trai nhà mình.
“Quỳ xuống.” Đây là câu đầu tiên ông nói với đứa cháu ruột đã hai tháng không gặp, Giang Vô Ngôn theo lời quỳ trước mặt ông.
“Hai tháng không trở lại, cháu còn biết trở về?” Ông trầm giọng phê bình, “Làm thư ký cho người ta? Đúng là quá mất mặt, nếu không phải ông đè tin tức xuống, cháu cho rằng vị trí đứng đầu nhà họ Giang của cháu liệu có vững như bây giờ nữa không?”
“Đứa bé nhà họ Tả nữa, làm sao lại nhìn trúng thằng cháu láo toét này chứ? Cô ấy không ghét bỏ cháu mà cháu đã không cho người ta mặt mũi từ chối người ta, ai cho cháu lá gan đó?”
“Không phải.” Giang