Học cung Lao Sơn hiếm khi nào tổ chức đại hội sĩ tử, bởi vì người đứng ra tổ chức không chỉ có người ở trong học cung, mà còn có sự tham gia của hậu duệ quý tộc triều đình, quả thực là long trọng không gì sánh được.Mục đích chính là để kiểm tra đám sĩ tử bên trong học cung, bản lĩnh sở học như thế nào, để tiện cho việc tuyển chọn nhân tài, tập trung đào tạo, nếu được vị nào hậu duệ quý tộc nào nhìn trúng, thì có thể một bước lên trời.Thứ hai cũng sẽ có sĩ tử của các học viện khác; cùng với văn sĩ cao nhân dân gian, họ sẽ đến để trao đổi so tài.Người đứng đầu học cung Lao Sơn là Cung chủ, người nắm quyền thứ hai là lão phu tử, ngoài ra bên dưới sẽ được chia thành bốn viện gồm có thịnh pháp viện, thịnh thư viện, thịnh thuật viện, thịnh chính viện.Viện trưởng hiện đang quản lý thịnh thư viện, chính là vị có giao tình với lão đạo sĩ kia, người này từng là danh sĩ một phương, phú giáp một phương, thích hay làm việc thiện.Nhiều năm trước khi lão đạo sĩ vân du, đạo quán có đệ tử luyện đan bị cháy, đã vô tình thiêu rụi hầu hết các tòa nhà, vẫn là vị nhân huynh này hào phóng giúp ông xây dựng lại đạo quán, vượt qua cửa ải khó khăn.Hôm nay nhiều năm không gặp, có lẽ là viện trưởng muốn gặp lại ông bạn cũ một lần, hoặc là có nguyên nhân gì khác, cho nên mới gửi thiệp mời đến.Chỉ vì có một đoạn nguồn gốc như vậy, lần này đến thăm học cung Lao Sơn, lão đạo sĩ tự nhiên cũng không thể không đi.Vốn ông cũng không có ý định mang đệ tử đi theo, dù sao chỉ là đi gặp bạn cũ, ít ngày nữa liền quay về, hoàn toàn không cần phải dẫn ai theo.Không ngờ Vân Trung Lưu lại tự mình tiến cử Vương Yến, lại nói mấy tháng này hắn nghiên cứu đủ loại sự tích kinh thư, lão đạo lại nhớ tới người này.Ngẫm lại đến nay cũng đã hơn tám tháng, người này không sợ gian khổ tôi luyện, tính cách vốn tham ăn lười làm cũng tan thành mây khói, vẫn không có ý định rút lui, xem ra lòng cầu đạo quả thực kiên định!Đã như vậy, chẳng bằng dẫn hắn cùng đi, mượn cơ hội này cho hắn mở rộng tầm nhìn một phen, đồng thời còn có thể tôi luyện tâm tính và khả năng xử lý sự việc của hắn, những thứ này sẽ rất có lợi cho việc tu hành của hắn sau này.Đại hội sĩ tử lần này sẽ được tổ chức trong bảy ngày tới, bởi vì đường xá xa xôi, cho nên thầy trò hai người Vương Yến đã khởi hành trước ba ngày.Về phần Tai Dài, Vương Yến cũng là phí hết một phen công phu, cũng đồng ý lúc trở lại, hứa khi trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho nó, vậy mới để nó ở lại trên núi, cũng nhờ sư huynh chăm sóc giúp.Đang là mùa xuân tháng ba, nhân gian xuân ý dạt dào, chim hót hoa nở.Với thần thông của lão đạo sĩ, chỉ cần hơi phát huy pháp thuật, trong nháy mắt liền có thể đến nơi, nhưng có Vương Yến đi theo, tự nhiên ông cũng không thể tiện nghi cho tên đồ đệ này như thế.Bởi vậy toàn bộ hành trình trên đoạn đường núi này đều là đi bộ.Xuất phát từ đạo quán, dọc theo nhánh núi Lao Sơn đi về phía tây, đến nay đã leo qua hai ngọn núi cao, đi qua ba tòa sơn cốc.Lão đạo sĩ nhàn nhã đi về phía trước, tay phải cầm phất trần, tay trái thì thả lỏng ở phía sau.Nhắc tới cũng kỳ, đi đường núi xa như vậy, trên đạo bào của ông lại không có nhiễm chút bụi bặm, hơn nữa cũng nhìn không ra mệt nhọc.Trái lại Vương Yến, tuy rằng mấy tháng này tập võ cường thân, nhưng liên tiếp đi đường núi lâu như vậy, cũng khó tránh khỏi có chút không chịu đựng nổi.Hắn giờ phút này cũng là một thân đạo bào màu xám, lưng đeo một bao quần áo, trên tay phải không biết từ chỗ nào tìm ra được một cây gậy gỗ để làm gậy chống.Mặt trời chiều ngã về tây, bất tri bất giác, trời đã gần chạng vạngÁnh mặt trời lặn dần kéo dài hai thân ảnh trên đường núi."Đồ nhi, đã đi một ngày đường, chắc hẳn con cũng mệt mỏi, xuống ngọn núi này, liền tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!"Lão đạo sĩ vội vàng lên đường, đồng thời mở miệng nói một câu.Đoạn đường núi này bằng phẳng, cũng không dốc đứng, bởi vậy không quá khó đi, Vương Yến cũng coi như là có thể thở một ngụm."Vâng! Sư phụ."Đáp một tiếng, Vương Yến chống quải trượng, vội vàng đuổi kịp.Trong khu rừng rậm hẻo lánh, những cây đại thụ sum che bớt những tia nắng cuối cùng, khiến cả con đường trở nên vô cùng âm u."YAA.A.A...!.
.
Nha.
.
."Một tiếng quạ vang lên, hù dọa vô số con chim giật mình, thình thịch vỗ cánh bay khỏi đầu cành.Hai bên đường câ mọc thành lùm, cành lá bao phủ chung quanh, bóng cây phản chiếu xuống lại càng giồng như ma quỷ, giữa núi rừng, hơi có vẻ âm trầm.Nếu hắn đi trên con đường núi này một mình, lại tình cờ gặp phải thời khắc màn đêm buông xuống, không chừng hắn sẽ sợ hãi một ít độc trùng mãnh thú, thậm chí là sơn tinh dã quái.Nhưng có sư phụ ở đây, hết thảy nguy hiểm, đều sẽ không nguy hiểm nữa, hơn nữa trước mắt hắn gặp phải vấn đề lớn nhất, đó chính là cái đói."Oanh!"Vương Yến đang vùi đầu đi tới, bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng hét lớn."Đường này.
.
.""Phì! canh