Nguyệt hắc phong cao (thích hợp làm chuyện xấu), là thời điểm tốt để giết người phóng hỏa.Sau khi Miêu Đầu đưa đồ ăn tới, Vương Yến cũng không câu nệ, thậm chí cũng không đợi hắn rời khỏi, đã bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.Về phần lão đạo sĩ kia, ông ta ngồi một lúc rồi mới bắt đầu ăn và uống trà.Như thế ước chừng khoảng nửa nén hương, hai người trong phòng cũng đã tắt đèn.Từ mức độ dược hiệu phát huy đến xem, trên thời gian cũng không xê xích gì nhiều.Trương Nhị Gia dẫn đầu một đám hảo hán, một mình một đội, mặt rỗ một đội, mỗi người đều cầm đao búa trong tay, rón ra rón rén mò tới ngoài cửa phòng của hai người.Miêu Đầu lấy cớ đưa nước ấm, đầu tiên là gõ cửa phòng Vương Yến, nhưng mà dù cho hắn gõ như thế nào, bên trong từ đầu đến cuối cũng không có bất cứ động tĩnh gì.Trương Nhị Gia vươn tay chấm nước miếng, chọc vào cửa sổ bên cạnh, đục lỗ nhìn lại, trong phòng một mảnh đen kịt, may mà được ánh nến trong sân phản chiếu vào, vào thời khắc lờ mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được đại khái.Trên giường, một người đưa lưng về phía cửa phòng, như đã ngủ say."Cơ hội tới, tiểu tử, ngày này sang năm, sẽ là ngày đầy năm của ngươi."Trương Nhị Gia trầm giọng nói xong thì ra hiệu cho huynh đệ ở phía đối diện, hai nhóm người đồng thời hành động, dùng chủy thủ cắm vào khe cửa, đẩy then cửa ra, khua tay đẩy một cái, cửa phòng kêu một tiếng mở ra.Người ở phòng chữ đinh cũng chính là Vương Yến, ba năm tên tráng hán như lang như hổ đi vào, đụng tới giường thì vung dao chém loạn xạ, chỉ có cảm giác như băm rau dưa, vô cùng thuận lợi.Một đao chặt bỏ, thẳng đến tận cùng, máu bắn tung tóe khắp người.Người trên giường cũng không kịp kêu thảm thiết, mất mạng xuống cửu tuyền ngay tại chỗ."Phì! Dám trêu lão tử, đây chính là kết cục!"Xem chừng đã chặt Vương Yến thành bảy tám đoạn, lúc này mọi người mới ngừng lại, Trương Nhị Gia chửi rủa một tiếng, sau đó bảo người ta cầm đèn.Ánh nến sáng ngời, nhìn thấy một màn trước mắt, nhưng làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây kinh ngạc là, Trương Nhị Gia vốn đang mặt mũi tràn đầy đắc ý, lúc này cũng là dần dần trở nên xám như tro tàn.Chỉ thấy trên giường làm gì có người, rõ ràng là một trái bí đao lớn.Trái bí đao đã bị bọn họ chặt thành từng khúc, từng khúc rơi vãi khắp mặt đất."Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này.
.
.
Đây là chuyện gì?"Mọi người còn chưa kịp phản ứng, mặt rỗ ở cách vách cũng đã dẫn người chạy vào trong phòng, khuôn mặt thất kinh.Hiển nhiên tình huống hắn gặp phải cũng giống như ở đây."Không có khả năng! Lúc ta đưa thức ăn còn rõ ràng là hai người sống sờ sờ, hơn nữa trong khoảng thời gian này ta vẫn ở đây nhìn chằm chằm, bọn họ căn bản cũng không có rời đi, làm sao lại bỗng nhiên biến thành trái bí đao chứ?"Miêu Đầu cũng là hoàn toàn bối rối, nghĩ sao cũng không thông."Mẹ ơi, đã gặp quỷ rồi!"Hắn rõ ràng trông thấy nằm trên giường là một người, hôm nay lại trở thành trái bí đao, chẳng lẽ là mình hoa mắt? hay là trong phòng quá tối không nhìn thấy rõ?Lúc này, Trương Nhị Gia dường như cũng hiểu được chuyện này có chút không đơn giản."Đi tìm lão đại trước, giải quyết xong chuyện của lão đại rồi tính tiếp, hai tặc đạo này nếu chạy thoát, thì coi như bọn họ mạng lớn, nếu còn chưa đi, chúng ta lại cẩn thận theo chân bọn họ tính sổ."Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.Tuy rằng tức giận, cũng may hắn còn không có mất lý trí.Bọn họ làm sơn tặc cản đường cướp bóc, mở hắc điếm giết người cướp của, không phải là vì hai chữ tiền tài sao, cũng không thể bởi vì ân oán cá nhân liền buông tha cơ hội phát tài, cái gì nhẹ cái gì nặng, vẫn phân rõ được.Mọi người mặc dù không có cam lòng, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào.Dù sao người cũng không tìm được, còn báo thù gì đây, chẳng bằng làm chính sự quan trọng hơn.Bởi vậy cả đám nhao nhao theo sát Trương Nhị Gia, thẳng hướng sảnh ngoài mà đi.Màn đêm như mực, yên lặng như tờ.Ở dưới cầu thang của phòng Phòng chữ Thiên, phụ nhân bên trong quầy kia, cũng chính là chủ tiệm của cửa tiệm này, trước mắt đang bị vây quanh bởi ba năm người, tay cầm binh đao, đang đợi Trương Nhị Gia.Sau một lát, song phương hội hợp, sớm đã có sự ăn ý trong lòng.Đêm nay sẽ có một thương đội, hai cỗ xe ngựa, mỗi cỗ xe chở một cái rương lớn, thậm chí còn mời tiêu sư một đường hộ tống.Bọn họ ẩn nấp len lén xem qua, thấy trong rương tất cả đều là kim ngân tài bảo, tơ tằm tơ lụa, đây chính là một việc mua bán lớn.Này hai thương nhân không đáng để lo, nhưng bốn năm tiêu sư này, nhìn có vẻ cũng không dễ chọc, hơn nữa cũng đủ cẩn thận, ăn cơm uống nước đều dùng ngân châm