“Hầu hạ ở bên cạnh ta sao, ngươi cũng xứng?”
Từ Phương sống đã mười vạn năm, mặc dù tu vi vẫn luôn bị vây khốn đốn ở Luyện Khí kỳ.
Nhưng có thân phận là đệ tử khai sơn của Thiên Lam Tông, địa vị của hắn tất nhiên là tôn quý vô cùng.
Trong mười vạn năm, không biết có bao nhiêu thánh nữ thiên kim của các thế lực lớn muốn mượn Từ Phương leo lên để ôm cái bắp đùi của Thiên Lam Tông.
Hiện nay, Ngư Tam Nương chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ lại còn dựa vào thuật thải bổ mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Vậy mà nói nguyện ý đi theo Từ Phương, hầu hạ ở bên cạnh hắn.
Đặt ở mười vạn năm trước sẽ bị người khác xem như một trò đùa để bàn tán.
Nghe thấy lời của Từ Phương nói, nụ cười trên mặt Ngư Tam Nương lập tức trở nên rất lúng túng.
Dưới cái nhìn của nàng ta, có một tu sĩ Kim Đan kỳ mỹ mạo ở bên cạnh, tuyệt đối là một chuyện rất đáng để hưởng thụ.
Không nghĩ tới, Từ Phương vậy mà dùng ba chữ ngươi cũng xứng này để đáp lại.
Nếu như không phải thực sự không phải là đối thủ của Từ Phương, e rằng Ngư Tam Nương bây giờ đã tàn sát giết người.
“Cút khỏi Thiên Lam Tông, chuyển lời cho người ở đằng sau lưng ngươi rằng về sau còn dám xuất hiện ở địa giới của Thiên Lam Tông, chết!”
Vừa mới dứt lời, Ngư Tam Nương cũng cảm giác mình bị một cỗ cự lực đánh trúng, cả người liền bay ngược ra ngoài.
Chuyên này tất nhiên là do Từ Phương nhìn Ngư Tam Nương không vừa mắt nên đã trực tiếp đánh nàng ta bay ra khỏi đại điện Thiên Lam Tông.
Ngư Tam Nương bị đánh ra khỏi đại điện Thiên Lam Tông tất nhiên đã gây ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới không ít đệ tử Thiên Lam Tông vây xem.
Nghe thấy tiếng mấy đệ tử Thiên Lam Tông này nghị luận, chân mày Ngư Tam Nương nhíu rất sâu, thật có ý muốn giết người.
Nhưng nghĩ đến Từ Phương còn ở giữa đại điện, Ngư Tam Nương đành vội vàng xóa bỏ ý nghĩ này.
Không lo được bộ dáng chật vật của mình, Ngư Tam Nương trực tiếp vận chuyển pháp lực, bay ra khỏi địa giới Thiên Lam Tông.
Sau khi bay ra khỏi Thiên Lam Tông, Ngư Tam Nương cũng không vội vã trở về quận thành quận Thiên Vũ, mà hướng về phía Tề Châu bay đi.
Một lần hành động này gây cho nàng ta tổn thất lớn như vậy, nàng ta tất nhiên là muốn tìm cách bù đắp lại ở trên người tu sĩ Tề Châu.
Trong núi không có nhật nguyệt, bằng không Từ Phương cũng không trải qua mười vạn năm nhanh như vậy.
Một cái chớp mắt, Lăng Thanh Thù bế quan ở Thiên Lam Tông đã xuất quan.
Lúc Lăng Thanh Thù xuất quan động tĩnh quả thực không nhỏ, toàn bộ Thiên Lam Tông đều cảm giác được loại khí tức Kim Đan cường đại kia.
Tin tức Lăng Thanh Thù đột phá Kim Đan kỳ, làm cho những đệ tử Thiên Lam Tông vẫn luôn khắc khổ tu luyện càng thêm phấn khởi.
Có Từ Lão Tổ thần bí ở trong đại điện kia, bọn họ cảm thấy mình cũng sẽ có một ngày như vậy, có thể đột phá đến cảnh giới Kim Đan mà mình tha thiết ước mơ.
Đợi đến khi tất cả đệ tử Thiên Lam Tông chúc mừng Lăng Thanh Thù đột phá tán đi, Từ Phương mới đi đến trước mặt Lăng Thanh Thù.
Cảm thụ được khí tức trên người Lăng Thanh Thù, Từ Phương rất hài lòng.
Lần trước hắn giao cho Lăng Thanh Thù công pháp, quả nhiên là cực kỳ thích hợp với nàng.
Lúc này mới hơn một tháng, Lăng Thanh Thù đã ngưng kết Kim Đan, mà lại là dựa theo công pháp hắn cho kia.
Đã như thế, đánh giá của Từ Phương đối với Lăng Thanh Thù chỉ có bốn chữ, đại đạo khả kỳ’.
“Gặp qua Từ Lão Tổ, đa tạ lão tổ lúc trước ban thưởng công pháp và đan dược, đệ tử mới có thể nhanh như vậy đột phá đến Kim Đan kỳ”
Lăng Thanh Thù nhìn thấy Từ Phương vội vàng hành lễ, đối với Từ Phương nàng rất cảm kích.
Sau khi Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù hàn huyên vài câu, lại miễn cưỡng chỉ điểm cho Lăng Thanh Thù một vài chỗ trong tu hành, tiếp đó tự mình một người chạy đến hậu sơn của Thiên Lam Tông.
Gần đây Từ Phương có thêm một sở thích, đó chính là hành tẩu ở trong dãy núi Thiên Lam Tông tọa lạc.
Trên cơ bản mỗi một lần lội xuống, Từ Phương đều có thể tìm được linh thảo ở vạn năm trước có thể xưng kỳ trân dị thảo.
Hơn một tháng qua, Từ Phương đã sưu tầm không biết bao nhiêu loại linh thảo luyện chế thượng cổ đan dược.
Những vật này đặt ở vạn năm trước chính là một bút tài phú không thể coi thường.
Nhìn bóng lưng Từ Phương đi xa, Lăng Thanh Thù quay người trở về