Tin tức có bí cảnh khiến các tu sĩ có mặt trở nên điên cuồng, ngay cả Lăng Thanh Thù cũng không ngoại lệ.
Có điều rất nhanh Lăng Thanh Thù đã khôi phục trạng thái bình thường, Từ Phương vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt phát hiện ra Lăng Thanh Thù khôi phục trạng thái, hài lòng gật đầu khen ngợi.
Có thể nhận ra được điều không bình thường trong dụ hoặc của bí cảnh, xem ra Lăng Thanh Thù có hy vọng lên Nguyên Anh kỳ.
Nhưng Từ Phương lại không chút hứng thú với bí cảnh mà tu sĩ Kim Đan kỳ kia nói.
Hắn sống mười vạn năm, đối với hắn mà nói tài phú đã trở thành thứ vô dụng nhất.
So với Thiên Lam Tông ở thời kỳ đỉnh phong, cho dù ăn trộm tài phú của trăm cái bí cảnh cũng không đến được loại trình độ đó.
Tuy nhiên nghĩ đến Thiên Lam Tông hiện giờ, Từ Phương cảm thấy hắn vẫn phải đi bí cảnh một chuyến.
Chủ ý đã quyết, Từ Phương liền chú ý nghe kỹ lời nói của tu sĩ Kim Đan kỳ ở bên dưới.
“Nửa tháng sau, làm phiền các vị chờ ở phía bắc cách thành Tề Châu mười dặm.
Đến lúc đó, ta sẽ dẫn các vị tiến vào trong bí cảnh”
Nói xong lời này, tu sĩ Kim Đan kỳ lui ra phía sau màn.
Ngay cả những người hầu thị nữ đứng ở cửa ghế lỗ cũng đều lui xuống.
Tầng này đã được Linh Bảo các nhường ra, để cho các tu sĩ thảo luận về chuyện trong bí cảnh.
Từ Phương nắm lấy Vân thú đang đảo quanh trên bàn, mang theo Lăng Thanh Thù đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy thiếu gia Phương gia.
Hắn ta vừa bỏ số tiền rất lớn mua một thanh pháp bảo đại đao có chút bất phàm.
Lúc đi trong hành lang, đại thiếu gia Phương Ngôn Phương gia cười đến không khép miệng lại được, cả người tinh thần toả sáng, so với ăn đại lực hoàn còn hưng phấn hơn.
Đối diện với hắn ta là một nam nhân và một nữ nhân, nữ nhân kia có dáng dấp rất đẹp.
Thật trùng hợp, người nam nhân kia không phải là người có gốc linh thảo vô giá sao?
Phương Ngôn đứng trước mặt Từ Phương, nói chuyện như quen thân từ lâu.
“Huynh đệ, lại gặp mặt, hôm nay tâm tình của ta rất tốt, có hứng thú đi cùng ca ca đến Túy Mộng Lâu uống hai chén không?”
Nghe Phương Ngôn nói, Lăng Thanh Thù nhướng mày.
Túy Mộng Lâu là thanh lâu lớn nhất thành Tề Châu không nói tới, với thân phận của Từ Phương mà một thiếu gia ăn chơi xưng hô như vậy sao?
Theo bản năng, Lăng Thanh Thù phóng xuất khí tức Kim Đan kỳ.
Nếu Phương Ngôn lại nói thêm một câu, nàng liền rút kiếm chặt đứt cái miệng thiếu gia ăn chơi không che đậy này.
Điều khiến Lăng Thanh Thù không nghĩ tới là Từ Phương không tức giận bởi hành vi của Phương Ngôn.
Không chỉ hắn không giận mà còn trả lời Phương Ngôn.
“Ồ, huynh đệ ngươi cũng nói như vậy rồi, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến, có điều ta đi ra ngoài lại không mang theo tiền”
“Đi theo Phương Ngôn ta còn cần dùng tiền của ngươi sao?”
Không biết tại sao, Phương Ngôn nhìn Từ Phương thế nào cũng thuận mắt, nhìn thế nào cũng hợp ý.
Hộ vệ sau lưng Phương Ngôn thấy hai người đang nói chuyện, một người trong số họ đi lên trước.
Hộ vệ này nhỏ giọng nói bên tai Phương Ngôn.
“Thiếu gia, chúng ta vừa mới mua xong một kiện pháp bảo, có phải nên đưa pháp bảo về nhà trước không?”
Nghe hộ vệ nói, Phương Ngôn suy tư một chút, hắn ta cũng cảm thấy làm vậy cũng hợp lý.
Sau khi quyết định hắn ta liền đem một cái túi đựng đồ giao cho hộ vệ này.
“Pháp bảo này ta giao cho ngươi, ngươi đem thứ này mang về đưa cho phụ thân ta, sau đó lại đi Túy Mộng Lâu tìm bản thiếu gia.”
Nói xong Phương Ngôn khoác vai Từ Phương, hai người đi xuống cầu thang, để lại Lăng Thanh Thù và hộ vệ sững sờ tại chỗ.
Tú bà Túy Mộng Lâu cảm thấy hôm nay có gì đó rất không đúng, có lẽ đại thiếu gia Phương gia đã dẫn theo bằng hữu tới cổ động, đây là chuyện vô cùng tốt.
Nên biết rằng Phương đại thiếu gia được biết đến như một người có gia cảnh giàu có nhất thành Tề Châu.
Cứ mỗi lần Phương đại thiếu gia đến Túy Mộng Lâu, đều vung tiền như rác, khiến Túy Mộng Lâu bọn họ kiếm không ít tiền lời.
Không ngờ khi Phương đại thiếu gia đi vào không lâu cũng có một nữ nhân tới.
Nữ nhân