Từ Phương nhìn những người đó hoảng loạn chạy trốn, lại không vội đuổi theo.
Nhìn hành động của hắn giống như không sợ đuổi không kịp.
“Tiền bối, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ chạy thoát, nếu không để tông chủ Vân Sơn tông - Lưu Chân biết được, sẽ là đại nạn của Thiên Lam tông ta.” Lăng Thanh Thù thấy vậy thì khẩn trương, lớn tiếng hô lên.
Lưu Chân chính là cường giả Kim Đan lâu năm, thời gian tu luyện của ông ta còn lâu hơn tông chủ đời trước của Thiên Lam Tông, trước khi tọa hóa, tông chủ đời trước từng có giao thủ với ông ta, sau trận chiến đó thì tông chủ bị thương nghiêm trọng.
Lưu Chân, chính là cường giả đỉnh phong trong hàng ngũ Kim Đan.
Từ Phương nhẹ gật đầu, thản nhiên cười nói: "Bọn họ chạy không thoát, Lưu Chân cũng không ngoại lệ!"
Hắn chỉ vừa nhấc chân, hạ xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau Lưu Vân Thanh.
Lưu Vân Thanh sởn gai ốc, lập tức nhận ra sau lưng có một luồng khí tức kh ủng bố áp sát.
"Tiền bối, một cường giả Kim Đan ngụy trang thành Luyện Khí kỳ thì có gì vui? Ngươi có dám đánh một trận với phụ thân ta không?" Lưu Vân Thanh hét lớn.
“Yên tâm, ta sẽ đi tìm phụ thân ngươi!”
“Tất nhiên là sau khi ngươi chết!”
Từ Phương lười nhát không thèm quan tâm, nhẹ nhàng từ đỉnh đầu vỗ xuống một cái.
Két.
Xương trên đỉnh đầu và xương cổ trong lập tức nát bấy, ngũ tạng cũng nổ tung lên.
Ngay khoảnh khắc Từ Phương vỗ xuống một chưởng, Lưu Vân Thanh đã chết, nhưng dù vậy thân thể của hắn ta vẫn còn loạng choạng thêm ba, bốn bước về phía trước rồi mới ngã xuống, sau đó miệng mở to, máu hòa với ngũ tạng phun mạnh ra ngoài.
Đám người Vân Sơn tông toàn thân phát lạnh, người này, quá kinh khủng, lại còn dám ra tay giết thiếu tông chủ Vân Sơn Tông mà không chút do dự nào.
Một số người vô cùng bi phẫn, ngươi là cường giả Kim Đan kỳ còn nói không phải? Muốn giết thì giết, còn muốn giả bộ yếu hơn chúng ta!
Mỗi một bước chân của Từ Phương hạ xuống tất nhiên sẽ có một người chết đi, giống như tử thần nâng bút gạch sổ, đi theo sau lưng đòi mạng người khác.
“Ta ban cho ngươi cái chết mà ngươi chờ đợi!”
“Ta cho phép người được cầu xin tha thứ trước khi chết!”
“Ta ban cho ngươi, cái chết không đau đớn!”
……
"Không, đừng giết ta, van xin tiền bối thả ta ra, giới tu hành quá nguy hiểm, ta nguyện ý tự phế tu vi về nhà làm ruộng, cầu xin tiền bối tha mạng cho ta đi!"
Chỉ sau một lúc tất cả mọi người đã chết, chỉ duy có một mình hắn ta.
Hắn ta nằm sấp trên mặt đất, điên cuồng dập đầu với Từ Phương.
“Ngươi tên là gì?" Từ Phương hỏi.
“Tiểu nhân tên là Trương Dã, không biết tiền bối có gì phân phó, tiểu nhân nguyện xông pha khói lửa cũng không chối từ!”
Người tự xưng Trương Dã trong lòng mừng rỡ, Từ Phương giết người chưa từng nói nhảm, cứ thế đi qua nhẹ nhàng vỗ cho phát chết luôn..Vậy mà lại nói chuyện với mình, điều này nói rõ hắn ta có cơ hội sống tiếp, hắn ta không nhất định phải chết!
“Được, Trương Dã, ngươi dẫn ta đi Vân Sơn tông!” Từ Phương thản nhiên nói.
“A?" Trương Dã lập tức trợn tròn hai mắt, Từ Phương muốn hắn ta dẫn đường.
“Tiểu nhân cả gan xin hỏi, tiền bối, chẳng lẽ người muốn đánh với tông chủ của chúng ta sao? Không, không thể nào, tông chủ đã là Kim Đan hậu kỳ, Vân Sơn Tông còn có đại trận hộ sơn, một mình tiền bối tới đó chắc chắn sẽ thua!” Trương Dã lắp ba lắp bắp nói, hắn ta ước gì Từ Phương tự đến chịu chết, nhưng người dẫn đường sao lại là hắn.
“Ngươi không cần quản nhiều, dẫn đường là được!” Từ Phương liếc mắt nhìn Trương Dã, Trương Dã trong nháy mắt cảm nhận được hàn ý chết chóc đang tới gần, cũng không dám nhiều lời nữa, vội vàng vừa lăn vừa bò đi về phía trước dẫn đường.
Dưới đáy lòng Trương Dã lặng lẽ hy vọng Từ Phương có thể đánh bại tông chủ, hắn mới có cơ hội sống sót.
……
“Tông chủ, vị tiền bối kia bảo tên Trương Dã dẫn đường đến Vân Sơn tông rồi! "Một đệ tử Thiên Lam tông nhanh chóng nói cho Lăng Thanh Thù.
Lăng Thanh Thù nghe vậy thì sắc mặt kinh hãi, vị tiền bối này là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn một mình tiêu diệt cả một tông môn sao?
Vân Sơn tông là đệ nhất tông môn ở Tề Châu, không chỉ có tông chủ Lưu Chân là Kim Đan hậu kỳ, mà không ai biết Vân Sơn tông có còn cái Kim Đan thứ hai hay không, lỡ như còn ẩn dấu một cái Kim