Mặc dù Từ Phương không phải là người để ý chuyện thiên hạ nhưng nếu có thể cứu một số người đương nhiên hắn không hi vọng sinh linh đồ thán.
“Tiểu hữu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Ngay lúc này, sau lưng Từ Phương truyền đến âm thanh của Trương Thiên Tuấn.
Từ Phương quay người, vừa cười nói: “Đại nhân, ta muốn một đồ vật của ngươi, ta nghĩ chắc ngươi có, nếu có thể đưa cho ta, ta có thể cân nhắc nói kĩ với ngươi”
Trương Thiên Tuấn nhìn nụ cười âm hiểm của Từ Phương, trong lòng trở nên căng thẳng, vô ý hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Từ Phương nói: “Thủ hạ của các ngươi vừa tìm được Linh thuyền, không hổ là Linh Bảo các, tài vật vô cùng phong phú, hẳn các ngươi còn không ít, ta có thể mua không?”
Từ Phương tràn đầy hy vọng nhìn Trương Thiên Tuấn, khi vừa mới nhìn thấy Linh thuyền, Từ Phương đã bắt đầu đánh chủ ý tới nó.
ý
Bởi vì hắn có cảnh giới Luyện Khí kỳ, không có cách nào phi hành, cho nên mỗi lần thay đổi vị trí, lúc nào hắn cũng cảm giác chân như muốn gãy ra.
Trương Thiên Tuấn nghe Từ Phương nói, cười khổ: “Đại nhân, ngươi hiểu lầm rồi, Linh Bảo các chúng ta cũng chỉ có một chiếc, là ta đưa cho Triệu Thiên Vũ dùng”
Từ Phương bừng tỉnh ngộ, hắn còn tưởng rằng Linh Bảo các là thổ hào thật sự, Linh thuyền cũng đã phân phối đến cho từng người bên dưới.
Nhưng mà......!
Tất nhiên, nếu đã không có Linh thuyền khác, Từ Phương cũng không thể tìm được Linh thuyền thứ hai.
“Được rồi, các ngươi đã không có thứ khác, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần giao Linh thuyền duy nhất các ngươi có cho ta là được rồi.
Từ Phương thản nhiên nói.
Trương Thiên Tuấn khổ sở nói: “Linh thuyền này cũng không phải của ta, là phía trên đưa xuống, ta không có cách nào làm chủ.
Hơn nữa, yêu cầu này của ngươi hình như có hơi quá đáng thì phải.
Trương Thiên Tuấn đang ngủ cũng giật mình, nếu không phải kiêng kị Từ Phương có thực lực thâm sâu khó lường, hắn ta đã sớm một quyền đánh chết.
“Quá đáng sao?” Từ Phương cười lạnh, bỗng nhiên, vung nắm đấm lên.
Tốc độ nhanh như tia chớp khiến Trương Thiên Tuấn không kịp phản ứng đã hứng chịu một quyền.
Thân thể bị b ắn ra ngoài với tốc độ cao như đạn pháo.
Từ Phương lại bắt được Trương Thiên Tuấn ở giữa không trung với tốc độ quá nhanh, rồi hung hăng nện trên mặt đất.
Âm.
Mặt đất lập tức rạn nứt ra những khe hở như mạng nhện, những rãnh sâu kéo dài mấy chục mét.
“Bây giờ, ngươi còn cảm thấy quá đáng không?” Từ Phương đè Trương Thiên Tuấn xuống đất với vẻ mặt
bất cần.
“Không quá đáng!” Mặc dù cục diện này vô cùng hùng vĩ, nhưng Trương Thiên Tuấn là tu sĩ có tu vi Nguyên Anh ngũ trọng.
Ngoại trừ hắn ta cảm giác xương cốt toàn thân như muốn gãy, còn lại không có vấn đề gì khác.
Nhưng mà một quyền vừa rồi của Từ Phương đã chấn nhiếp được Trương Thiên Tuấn.
Mặc dù bây giờ Trương Thiên Tuấn không chuyện gì nhưng hắn ta biết, nếu Từ Phương muốn mệnh của của hắn thì chỉ lấy trong nháy mắt.
“Rất tốt, hiện tại ngươi lệnh tên kia mang Linh thuyền trở về, sau đó cho ta.
Từ Phương thản nhiên nói.
Khi Triệu Thiên Vũ đang tự hào về bản thân thông minh tuyệt đỉnh, biết nhanh chóng điều khiển Linh thuyền rời khỏi nơi thị phi này, lại nhận được mệnh lệnh của Trương Thiên Tuấn bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất trở về.
Mặc dù Triệu Thiên Vũ rất không tình nguyện, nhưng mà vừa nghĩ tới kết quả nếu không tuân lệnh, hắn phải nhanh chóng chọn quay trở lại.
Rất nhanh, Từ Phương đã nhìn thấy Linh thuyền.
Lúc Triệu Thiên Vũ từ Linh thuyền đi xuống, Từ Phương thản nhiên nhìn gã mỉm cười nói.
“Linh thuyền này là của ta.
Nói xong, Từ Phương cười vui vẻ.
Triệu Thiên Vũ có chút ngây người, đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên Tuấn.
Nhưng lúc này Trương Thiên Tuấn khá chật vật, giống như một lão già gần đất xa trời.
“Hội trưởng...!Chuyện này......!Triệu Thiên Vũ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Đưa cho hắn đi thôi, chúng ta......!Haizzz.
Trương Thiên Tuấn lắc đầu, nói.
Tất nhiên, nếu Trương Thiên Tuấn đã nói như vậy, Triệu Thiên Vũ cũng sẽ không nói gì thêm, chỉ biết trơ mắt nhìn Từ Phương bước lên Linh thuyền, Linh thuyền lay hoay một chút, tiếp đó nó biến thành một đạo tàn ảnh lướt đi.
Mục tiêu kế tiếp của Từ Phương là Vạn Kiếm Tông, không có lý do đặc biệt gì, chỉ bởi vì người của Vạn Kiếm Tông cũng đi qua chỗ Thiên Phương Tông phong ấn.
Hơn nữa, bây giờ cách vị trí của hắn cũng gần nhất.
Vạn Kiếm Tông ở trung tâm đại hoang rừng rậm quận Thiên Vũ, một đỉnh núi đơn độc xuyên qua những đám mây.
Hình dáng đỉnh núi kia giống như một thanh bảo kiếm, Vạn Kiếm Tông, cũng là một tông môn chỉ tu luyện kiếm đạo.
Từ Phương lái Linh thuyền hạ xuống trước sơn môn Vạn Kiếm Tông, sớm đã có người để mắt tới hắn.
Khi Từ Phương vừa mới từ Linh thuyền bước xuống đã có hai người cười lớn đến trước mặt hắn.
“Trưởng lão Hứa Thanh Doãn, Hứa Thanh Ứng Vạn Kiếm Tông hoan nghênh khách quý”
Hai người này mặc trường bào đen trắng lam xen kẽ, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm.
Mặc dù nhìn thanh kiếm này đơn giản, giống như thanh kiếm bình thường nhưng thỉnh thoảng trên bảo kiếm sẽ lóe lên tia sáng màu xanh lam nhạt, xem ra cũng không phải vật bình thường.
Trên mặt hai người bọn họ đều có khe rãnh nếp nhăn rất sâu, tóc trắng như tuyết, nhưng nhìn qua cả người lại tràn trề sức sống, không có chút suy yếu của người già nên có.
Có câu nói, không đưa tay đánh mặt người tươi cười, thái độ của hai người kia tốt đẹp như vậy, tự nhiên Từ Phương cũng cười vui vẻ theo.
“Vị tiểu hữu Linh Bảo các đến đây có chuyện gì?” Hứa Thanh Ứng cười tiến lên hỏi.
Linh thuyền này của Linh Bảo các, đương nhiên lão ta cũng xem Từ Phương là người của Linh Bảo các.
“Ta không phải là người Linh Bảo các, ta tới chỗ này của các ngươi là muốn biết tung tích của Ma Thiên Cuồng Giao.
Từ Phương không cùng bọn họ hàn huyên thăm hỏi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ma Thiên Cuồng Giao.
Hai người đưa mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Từ Phương tìm bọn họ vì chuyện này.
“Vị tiểu hữu này, chúng ta vào trong rồi nói” Hứa Thanh Ứng đưa tay mời.
Qua dò xét qua tu vi của Từ Phương, lão kinh ngạc phát hiện Từ Phương mới chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ mà thôi.
Hứa Thanh Ứng lắc đầu, nếu lão tin tưởng Từ Phương là người chỉ có tu vi đến Luyện Khí kỳ chỉ khi lão bị đân.
Chắc chắc người này che giấu tu vi.
Tiến vào trong Vạn Kiếm Tông, Từ Phương nghe thấy bên trong truyền ra mùi máu tanh nồng nặc, nơi này càng hơn lò sát sinh.
“Vì sao mùi máu tươi nặng như vậy?” Từ Phương cau mày hỏi.
Trên mặt Hứa Thanh Ứng hiện ra thần sắc bị thương, thẳng thắn nói: “Haizzz, còn không phải vì tên súc sinh kia sao? Nếu không phải hắn muốn bài trừ phong ấn, Vạn Kiếm Tông chúng ta sao phải làm chuyện như thế.”
Từ Phương nghe vậy cũng đoán được đại khái, hỏi: “Có phải các ngươi bắt những người có huyết mạch thuần Phương rồi giết......!
Hứa Thanh Doãn trả lời: “Chúng ta cũng vì bất đắc dĩ, nếu không giết bọn họ e rằng còn có nhiều người phải chết hơn”
............!
Từ Phương trầm mặc một chút, biết lão ta nói là sự thật.
Hắn đã tới, hung thú đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Hơn nữa, trận pháp lớn phong ấn đã không còn, giết những người nắm giữ huyết mạch thuần Phương cũng không còn ý nghĩa.
“Trong này còn có người sống không?” Từ Phương hỏi.
Hứa Thanh Ứng thành thật nói: “Tiểu hữu, còn có một ít, đại khái hơn một trăm người, ngày mai sẽ lấy
máu của bọn họ sau đó đưa đến Thiên Phương Tông”
Từ Phương thở dài một hơi, bảo: “Thả bọn họ đi
Hứa Thanh Ứng sửng sốt trong giây lát, không biết làm thế nào.
“Tiểu hữu, chuyện này không được, mặc dù giết nhiều người như vậy trong lòng chúng ta cũng khó chịu, nhưng vì nhiều người còn lại trong thiên hạ bọn họ phải chết.
“Chuyện ác này nhất định phải có người làm, chúng ta đành đắc tội với bọn họ thôi.
Từ Phương bất đắc dĩ cười.
Lúc này, Từ Phương đã đi theo Hứa Thanh Ứng vào trong đại sảnh tiếp khách.
“Chuyện này có liên quan đến việc ta muốn tìm Ma Thiên Cuồng Giao
Từ Phương vừa mới ngồi ở trên ghế đã có hai kiếm đồng mang trà cho hắn.
“Chắc có lẽ tiểu hữu muốn báo tin tức gì cho chúng ta.
Hứa Thanh Ứng mỉm cười, nâng chung trà lên uống một ngụm.
Khí độ thanh nhã, giống như trời có sập xuống cũng không có quan hệ với lão.
“Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi rồi? Từ Phương thản nhiên nói.
“Phốc? Trà trong miệng Hứa Thanh Ứng phun ra, khuôn mặt hoảng sợ vội hỏi.
“Chuyện này là thật sao?”
Hứa Thanh Doãn bên cạnh sắc mặt trắng bệch, ngồi xụi lơ trên ghế, miệng lẩm bẩm hai chữ xong rồi.
Vây không phải nhà này.
Từ Phương nhìn thấy phản ứng của hai người đã biết không phải Vạn Kiếm Tông làm.
Nhưng trước khi Từ Phương gặp tông chủ chân chính của Vạn Kiếm Tông, sẽ không dễ dàng có kết luận.
“Chuyện này rất quan trọng, hai chúng ta phải mau gọi tông chủ tới.
Hứa Thanh Ứng hốt hoảng nói, trán đổ mồ hôi hột.
“Được”
Từ Phương mỉm cười, hắn vừa định nói đến lời này, Hứa Thanh Ứng đã giúp hắn lên tiếng.
Rất nhanh, một bóng người từ trên trời lướt xuống, lo lắng chạy đến trước cửa phòng khách.
Từ Phương nhìn thấy người này mặc toàn đồ đen, khuôn mặt chữ điền, lông mày bá vương nhếch lên cao, nhìn hắn ta vô cùng chính trực.
Mà trên khí tức trên người hắn ta cũng nói ra điểm này, có một luồng năng lượng cương khí, không có một tia tà khí nào.
“Người nào đã nói Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi!” Vừa mới đến hắn ta đã lôi kéo tay Hứa Thanh Ứng truy hỏi.
Hứa Thanh Ứng chỉ Từ Phương, nói: “tông chủ đại nhân, chính là vị tiểu hữu này.
Vương Kiếm Phách đến bên cạnh Từ Phương, ánh mắt ngưng lại, một cỗ uy áp cực lớn như cự triều cuốn về phía Từ Phương.
Vù vù.
Ngay cả ghế Từ Phương ngồi cũng phát ra âm thanh trầm thấp, như có thể hóa thành bột mịn bất cứ lúc nào.
Từ Phương ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Vương Kiếm Phách.
Lập tức, Vương Kiếm Phách như bị sét đánh, thế uy áp vừa rồi ngưng tụ cũng nhanh chóng sụp đổ.
Từ Phương cúi đầu, tiếp tục uống trà, thái độ vô cùng bình thản.
Vương Kiếm Phách sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại.
Khi lần nữa nhìn về phía Từ Phương, sắc mặt trở nên vô cùng cung kính.
“Đại nhân thứ tội” Vương Kiếm Phách chắp tay cung kính nói.
Từ Phương không có ý truy cứu ông ta, hắn biết Vương Kiếm Phách nhìn thấy hắn dáng dấp trẻ tuổi, tu vi vẫn chỉ ở Luyện Khí kỳ nên dò xét một chút mà thôi.
“Không sao? Từ Phương nói.
“Vừa rồi đại nhân nói Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi, chuyện này là thật sao?” Vương Kiếm Phách hỏi.
“Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì.
Từ Phương thản nhiên nói.
“Có điều, nói trốn đi thì không quá chính xác mà phải nói Ma Thiên Cuồng Giao được thả ra.
י,
Từ Phương nhìn dáng vẻ ngẩn ra của Vương Kiếm Phách, hắn đã xác định được mình tìm nhầm chỗ.
“Thả ra, lời này có ý gì?” Vương Kiếm Phách gãi gãi da đầu, không hiểu.
Từ Phương nói ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
Sau khi Vương Kiếm Phách nghe xong, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
“Là ai làm? Nếu hung thú mất khống chế, toàn bộ quận Thiên Vũ không ai có thể chế phục, đến lúc đó
chắc chắn sinh linh đồ thán, người chết còn thê thảm hơn nhiều.
Vương Kiếm Phách đấm ngực dậm chân, hai mắt như bốc hỏa, nhìn ra vô cùng tức giận.
“Bình tĩnh đi” Từ Phương uống một ngụm nước trà, nói.
“Cho nên, ta mới tìm các ngươi, xem rốt cuộc là ai dám thả yêu thú kia ra.
Vương Kiếm Phách cũng gật đầu tán thành.
“Không sai, nếu chuyện này Vạn Kiếm Tông biết là ai làm, chúng ta sẽ lột da bọn họ.
Từ Phương chợt nhớ tới những người có huyết mạch thuần Phương xui xẻo kia, nói: “À đúng rồi, những người có huyết mạch thuần Phương kia bây giờ đã không có tác dụng gì, hãy thả bọn họ đi.
Vương Kiếm Phách gật đầu, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
“Đương nhiên, bây giờ chúng ta sẽ thả bọn họ ra liền”
Sau khi hàn huyên cùng tông chủ Vạn Kiếm Tông vài câu, Từ Phương cũng rời đi.
Trên đường đi, vừa điều khiển Linh thuyền Từ Phương vừa cảm giác hắn như một con ruồi không đầu, đi tìm lung tung như vậy cũng không được.
“Rốt cuộc trong những tông môn này, ai mới là người coi trời bằng vung, mạo hiểm thả Ma Thiên Cuồng Giao ra”
Nghĩ một lát, mặc dù bọn họ ở quận Thiên Vũ đã lén làm không ít chuyện xấu xa.
Nhưng bên ngoài những tông môn này đều vô cùng chính trực.
“Đúng rồi, Ma Vân Tông" Bỗng nhiên, Từ Phương nhớ tới còn có Ma Vân Tông.
Dù bề ngoài hay bên trong tông môn này là tà giáo.
Công pháp bọn họ tu luyện đều là công pháp âm tà.
“Có thể do bọn họ làm.
Từ Phương bỗng nhiên nghĩ đến.
Lúc nghĩ tới chuyện này, Từ Phương đột nhiên chuyển hướng đi về phía Ma Vân Tông.
Ma Vân Tông có sơn môn to lớn, khí thế mạnh mẽ.
Mặc dù những tông môn khác nhìn Ma Vân Tông như
một ma tông nhưng người Ma Vân Tông thì không như vậy.
Bọn họ sửa sang sơn môn của mình khí thế lẫm liệt hơn nhưng tông môn khác.
Từ Phương đạp vào sơn môn, bên trong ánh mắt có sát ý lẫm liệt.
Bên trong Ma Vân Tông có một cỗ sát khí khiến người ta sợ hãi, chính là sát khí của Ma Thiên Cuồng Giao.
Khi Từ Phương đạp vào sơn môn, hai người Trúc Cơ kỳ khí thế hung hăng quát lớn: “Ngươi là ai? Không phải đệ tử Ma Vân Tông thì không được vào.
Từ Phương quay đầu nhìn vào mắt hai người này, sắc mặt hai đệ tử Trúc Cơ kỳ lập tức trở nên xám xịt, hoảng sợ vô cùng, như cừu non đối diện với móng vuốt của sói đói.
“Chết!” Từ Phương thốt ra một chữ, hai tên đệ tử Trúc Cơ kỳ lập tức như hứng trọn một đòn thật mạnh,
thất khiếu chảy máu, trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
“Có ai không? Có người tấn công sơn môn.
Nhưng vào lúc này, một vài đệ tử trông coi sơn môn hoảng sợ
kêu lên.
Cùng lúc đó tiếng chuông báo động vang lên khắp Ma Vân Tông.
Áo ào ào......!
Bóng người nhanh như chớp lướt qua.
Mấy chục đạo thân ảnh nhanh chóng từ bên trong sơn môn phóng ra vây quanh Từ Phương.
Có người vung tay lên hướng về phía những người khác nói.
“Đều xông lên gi3t chết hắn!”
“Có đạo chích muốn tới tìm đường chết!” Dẫn đầu là tu sĩ Kim Đan kỳ, hắn thờ ơ nhìn Từ Phương, sau đó suýt bị sặc nước miếng mà chết.
“Ồ, chỉ là một tên Luyện Khí kỳ? Ma Vân Tông chúng ta quá vô danh, tên tuổi không đủ vang dội sao? Một tên Luyện Khí kỳ nho nhỏ cũng dám tới Ma Vân Tông gây sự, muốn chết đến vậy à, thật hiếm có!”
Tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, thân thể khẩn trương lập tức buông lỏng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng giết người này cho ta!” Tu sĩ Kim Đan kỳ nói với những người
khác.
Toàn bộ những người xung quanh đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, cũng không tính là mạnh, tại tu chân giới đây được xem là tu vi thấp nhất.
Nhưng đối mặt với cặn bã Luyện Khí kỳ của Từ Phương bọn chúng vẫn rất tự tin.
“Giết!” Mấy chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ cười gằn hét lớn một tiếng, mấy chục linh khí như dời núi lấp biển đánh về phía Từ Phương.
Mặc dù những linh khí này chất lượng không cao nhưng số lượng lại nhiều, nhìn như mây mù, khí tức dày đặc phiêu tán bốn phía.
Từ Phương cười nhạt một tiếng, linh khí từ trên người hắn phát ra càng nhiều hơn, lập tức nuốt chửng linh khí của các tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia.
י
“A..” Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ đó đã bị linh khí cuồng bạo của Từ Phương oanh kích trúng, trong nháy mắt người ngã đầy đất.
“Chuyện gì thế này? Tại sao lại có thể như vậy?” Tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Khi hắn lần nữa phản ứng lại, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã ngã đầy đất.
Có người bị chết, có người còn chút hơi tàn.
“Ngươi...ngươi không phải có tu vi Luyện Khí kỳ sao?” Tu sĩ Kim Đan kỳ hoảng sợ thốt lên.
Mặc dù những người này chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng mà bọn họ khá đông, hơn nữa lại phối hợp ăn ý.
Dù cho hắn ta có đánh với những tu sĩ Trúc Cơ kỳ này thì cũng phải tốn một chút thời gian, đánh đổi một số thứ mới có thể thắng lợi.
Nhưng Từ Phương lại dùng một chiêu trực tiếp khiến bọn họ tử thương thảm trọng trong nháy mắt.
Chẳng phải điều này có nghĩa là Từ Phương còn lợi hại hơn cả hắn?
Hắn là tu