Trên đường về trường, Quý Liên Hoắc nắm chặt điện thoại trong túi quần, cảnh sắc bên ngoài cũng không lọt mắt anh.
Đây là chiếc điện thoại đầu tiên của anh.
Còn là di động màn hình màu.
Quan trọng hơn, mỗi ngày anh Chiêu Mưu đều sẽ gửi tin nhắn đa phương tiện.
Quý Liên Hoắc không khỏi mỉm cười, trong đầu tràn đầy hình bóng người ấy.
Dù anh Chiêu Mưu có mặc gì trông cũng vẫn rất đẹp.
Còn nửa tiếng nữa là đến trường, Quý Liên Hoắc cầm tờ bài thi hôm nay thầy Trần đã đưa mình, cầm cây bút vừa ký hợp đồng khai phá trí lực cho Đại Bảo lên, rồi sửa lại mấy câu bị sai trên giấy.
Tài xế trông thấy liền vô thức giảm tốc độ rồi nhắc nhở thiếu niên.
“Quý thiếu gia, đừng làm bài trên xe, nếu chẳng may phanh gấp, bút sẽ chọc vào mắt đấy.”
“Xin lỗi.” Quý Liên Hoắc lập tức đặt bút xuống, một lúc sau anh mới nhận ra tài xế vừa gọi mình là “Quý thiếu gia.”
“Tôi không phải thiếu gia.”
Quý Liên Hoắc nhìn ghế lái, nghiêm túc nói.
“Cũng giống như mọi người, sau này tôi sẽ làm việc cho anh Chiêu Mưu.”
Tài xế nhìn thiếu niên, nghiêm túc suy nghĩ một chút nhưng vẫn im lặng.
Tối đó trước khi ngủ, Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo đến tìm Trình tẩu.
Khi biết sẽ gửi ảnh cho chú nhỏ, Quý Đại Bảo lập tức hứng khởi ngồi lên đùi Vương Chiêu Mưu, nghĩ thương chú học hành vất vả, nó lại nằm nhoài lên đùi người kia, mắt chăm chú nhìn camera trên điện thoại, hai tay chống cái cằm càng lúc càng tròn, bắp chân nâng cao, tạo dáng còn tốt hơn cả người mẫu trên trang bìa.
Trình tẩu ngập ngừng ấn nút “chụp”, vẻ mặt đúng kiểu meme ông lão ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại, sau khi cố gắng chụp bức ảnh, bà trả điện thoại lại cho Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu nhìn hình ảnh trên màn hình, Quý Đại Bảo cũng cúi đầu nhìn ké.
Độ phân giải của điện thoại ở thời đại này vẫn khá thấp, không thể chụp hết được vẻ đẹp của mình, nhưng thôi, có còn hơn không.
Chú nhỏ cứ dùng đỡ đi nhá.
Sau này con chụp hẳn ảnh chân dung gửi cho chú.
Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu chọn tấm không tồi trong hai tấm ảnh, sau đó gửi đi.
Giờ này chắc Quý Liên Hoắc vẫn còn đang học tiết tự học buổi tối, di động còn chưa khởi động, Quý Đại Bảo đợi một hồi không thấy hồi âm, chủ động bò đi ngủ.
Vương Chiêu Mưu cầm điện thoại về thư phòng, đọc tài liệu của công ty bất động sản gửi đến rồi bắt đầu tăng ca.
Thẩm tra mặt bằng tiểu khu đã hoàn tất, một tháng này lão Tề vẫn luôn đi xin giấy phép.
Vương Chiêu Mưu xem qua các tài liệu trước mặt, bao gồm giấy phép xây dựng các đường ống dân sinh, giấy phép thoát nước, quy hoạch dự án xây dựng, kế hoạch phòng cháy chữa cháy, gần một chục giấy phép đã được phê duyệt.
Nhưng ngay cả khi đã làm nhiều như vậy rồi như tiếp theo vẫn còn rất nhiều loại giấy phép khác nữa, sau khi hoàn tất toàn bộ mới xin được giấy phép thi công quan trọng nhất kia.
Dù Vương Chiêu Mưu chưa có nhiều kinh nghiệm về xây dựng thì cũng hiểu phải mất ít nhất một năm để hoàn thành tất cả mọi thủ tục.
Tuy Tô Thành quản lý quy hoạch rất chặt chẽ nhưng vẫn có biện pháp đẩy nhanh quá trình này hơn, công ty hoàn toàn có thể xin giấy phép thi công trước để làm móng, sau đó những phần còn lại có thể xin giấy phép tới đâu làm tới đó.
Vương Chiêu Mưu đã nghĩ rồi, sau đó gọi điện cho lão Tề, hai người bàn bạc đến tận đêm khuya, khi điện thoại của Vương Chiêu Mưu chỉ còn một vạch pin thì cuối cùng họ cũng bàn xong tiến độ quy hoạch.
“Vương tổng, còn một việc nữa.” Giọng lão Tề nghe khá mệt mỏi.
“Chúng ta mở thầu hay ký hợp đồng trực tiếp với bên thi công?”
“Tôi nhớ trước đây công ty từng hợp tác với một bên thi công rồi.” Vương Chiêu Mưu nhìn tài liệu lâu cũng đã hơi mỏi mắt, cậu tháo kính, xoa xoa chân mày.
“Nhà thầu chạy nên đội thi công đó đã giải tán hết rồi.” Vẻ mặt lão Tề bất đắc dĩ, “Nhưng có vài đội thi công khác ở Tô Thành tới hỏi thăm tình hình rồi, có vẻ họ muốn nhận công trình này.”
“Mở thầu đi.” Vương Chiêu Mưu nhắm mắt, “Anh lo việc này đi, phạm vi mời thầu có thể mở rộng hơn chút, nhưng bất kể có làm gì cũng không được để công ty này dính líu tới Vương thị.”
Lão Tề hơi khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời dặn của Vương Chiêu Mưu.
“Vậy phạm vi báo giá….”
“Báo giá là bước tiếp sau, quan trọng nhất là phải hợp tác lâu dài và đảm bảo chất lượng công trình.” Vương Chiêu Mưu nghe thấy điện thoại mình phát ra tiếng bíp bíp hai lần, sắp cạn pin rồi.
“Công ty chắc chắn không chỉ đầu tư mỗi công trình này, phải chú ý chất lượng và tính ổn định.” Vương Chiêu Mưu mở ngăn kéo tìm sạc, “Để ý xem có lô đất nào ổn không, chờ tài chính hồi lại chút, chúng ta sẽ chuẩn bị xin giấy phép cho công trình tiếp theo.”
Vừa dứt lời, Vương Chiêu Mưu đã nghe thấy tiếng nhạc tắt máy.
Nhìn thời gian, Vương Chiêu Mưu thu thập tài liệu rồi ra khỏi thư phòng.
Cắm sạc trong phòng ngủ xong, Vương Chiêu Mưu tắm rửa xong bước ra, vừa khởi động lại máy đã thấy tin nhắn của thiếu niên.
[Cảm ơn anh Chiêu Mưu.]
Vương Chiêu Mưu ngồi ở mép giường lau tóc, không nhắn lại.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên chút, Vương Chiêu Mưu mở ra, là tin nhắn ảnh do thiếu niên gửi, trong ảnh là bản bút ký sửa lại toàn bộ những lỗi sai trong bài thi, bên cạnh còn ghi rõ những lỗi sai, chữ viết rất đẹp và tinh tế.
[Tôi sẽ không phạm vào sai lầm giống nhau, anh Chiêu Mưu, lần sau tôi nhất định sẽ nỗ lực hơn!]
Vương Chiêu Mưu nhướn mày, nghĩ một lát rồi vẫn nhắn lại “Được.”
Người này chính là điển hình cho câu ăn mềm không ăn cứng, cho anh ta chút ngon ngọt, anh ta sẽ làm càng tốt hơn.
Quý Liên Hoắc nằm trên giường, trong tay nắm chặt di động, thỉnh thoảng lại mở ra xem ảnh bên trong.
Sau khi lưu ảnh vào album, Quý Liên Hoắc zoom lên, nhìn rõ nơi Quý Đại Bảo đang nằm.
Là chân anh Chiêu Mưu!
Dù hình ảnh rất mơ hồ, nhưng Quý Liên Hoắc vẫn nhận ra được.
Chỉ chụp được một chút vòng eo của anh Chiêu Mưu, còn phần lớn đã bị Quý Đại Bảo che mất.
Ánh mắt thiếu niên cực kỳ tiếc nuối.
Chụp lại bài thi đã chỉnh sửa lại, Quý Liên Hoắc nghiêm túc biên soạn tin nhắn, sau khi đọc đi đọc lại hơn hai chục con chữ kia, xác nhận không có sai sót gì, Quý Liên Hoắc mím môi bấm “gửi”.
Quý Liên Hoắc nằm trên giường, một tay cầm điện thoại đặt trước ngực, vừa thấy di động rung lên đã lập tức mở ra xem.
Đầu kia chỉ trả lời một chữ “Được.”
Quý Liên Hoắc vô thức mỉm cười, hai tay ôm điện thoại, thấy những người khác đã nghỉ ngơi liền trùm chăn lên, lấy đèn pin và sổ của mình ra.
Ở sau trang “nợ anh Chiêu Mưu” kia, Quý Liên Hoắc muốn viết thêm vài thứ nữa.
“Anh Chiêu Mưu rất tốt với tôi.
Chân anh Chiêu Mưu vừa thẳng vừa đẹp.
Nhũ danh của anh Chiêu Mưu là Chiêu Chiêu, tôi thực sự muốn gọi cái tên ấy, cũng thực sự muốn gắn bó với anh ấy.
Chiêu Chiêu rất dịu dàng, chỗ được anh ấy chạm vào sẽ hơi ngứa.”
Quý Liên Hoắc vô thức sờ sờ vành mắt mình.
“Chiêu Chiêu rất giỏi, tôi cần học hỏi nhiều điều từ anh ấy.
Chiêu Chiêu đẹp nhất.”
Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, La Ngũ Nhất ngạc nhiên khi thấy giường dưới đã trống không, nhưng nhìn chăn đệm vẫn biết tối hôm qua đã dùng.
“Cậu ta đâu rồi?” La Ngũ Nhất hơi ngây người, sao Quý Liên Hoắc rời giường mà mình chẳng hề biết gì vậy nhỉ.
“Cậu ta dậy sớm, cầm sách tiếng Anh ra ngoài rồi.” Trương Phong ngủ đối diện La Ngũ Nhất trông thấy rõ, nhưng nhắc tới Quý Liên Hoắc, giọng lại đầy khinh thường.
“Các cậu không biết đấy, tối qua Quý Liên Hoắc còn soi đèn pin trùm chăn học, đúng là không nhìn nổi loại người này.”
“Vậy sao?” La Ngũ Nhất bán tín bán
nghi, “Hôm qua tôi thấy cậu ta học vô cùng tập trung trong giờ tự học buổi tối rồi, thế mà về phòng vẫn tiếp tục sao?”
“Cũng không hẳn đâu.” Ánh mắt Trương Phong khẽ động.
“Các cậu có biết tối qua tôi còn thấy gì không?”
“Thấy gì?” Vẻ mặt La Ngũ Nhất nghi hoặc.
“Quý Liên Hoắc thế mà lại cầm một chiếc di động!” Trương Phong nhìn người duy nhất có di động trong phòng – Lâm Kiệt.
“Nhà tôi cũng còn chưa mua di động cho tôi, cậu nói xem, gia cảnh Quý Liên Hoắc như vậy, sao có thể mua được di động?
Hay là cậu ta trộm?”
Trương Phong vừa dứt lời, Lâm Kiệt đã vô thức tìm di động của mình, sau khi sờ thấy vật cứng quen thuộc dưới gối mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy Lâm Kiệt không nói gì, La Ngũ Nhất ghét bỏ nhìn Trương Phong, “Cậu đừng đoán mò, công sức nghi ngờ người khác không bằng để đó mà học từ vựng đi.”
“Cậu ta chăm chỉ như vậy nhưng chắc gì đã được điểm cao hơn chúng ta chứ.” Trương Phong vui sướng khi người gặp hoạ, “Cậu ta không học được môn Sinh, nghe đâu bài thi còn bỏ trống một khoảng lớn.”
“Thế cậu thi được bao nhiêu điểm?” Lâm Kiệt đang xem điện thoại, ngẩng lên hỏi.
“489.” Trương Phong hơi đắc ý, lập tức đáp lời Lâm Kiệt, “Còn cao hơn điểm xét tuyển đại học năm ngoái 10 điểm, anh Lâm, cậu thì sao?”
“503.” Lâm Kiệt cất điện thoại vào túi áo đồng phục rồi xuống giường.
“Nghỉ đông cũng không ôn được nhiều, tôi đi du lịch với ba mẹ nửa tháng.”
“Anh Lâm giỏi ghê.” Trương Phong đi theo Lâm Kiệt, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, “Không ôn được nhiều mà điểm còn cao thế!”
“Dù sao tôi cũng không học lệch như ai đó.” Lâm Kiệt nhìn lướt qua La Ngũ Nhất, “Ngữ văn 130 mà Toán có 53.”
Lâm Kiệt vừa nói chính là thành tích thi cuối kỳ của La Ngũ Nhất, lúc thầy giáo Toán biết thành tích này đã hận không thể mở đầu La Ngũ Nhất ra xem bên trong có cái gì!
Nhìn La Ngũ Nhất xấu hổ, Trương Phong bật cười thành tiếng rồi đi theo Lâm Kiệt ra khỏi ký túc.
Trước khi tiếng chuông của tiết tự học vang lên, Quý Liên Hoắc đã cầm sách tiếng Anh trở lại phòng, chủ nhiệm tới đảo qua kiểm tra, thấy quầng thâm trên mắt Quý Liên Hoắc đã nhạt đi rất nhiều, tinh thần cũng tốt, không khỏi vui mừng.
Hôm nay sẽ sắp xếp lại chỗ luôn trong giờ tự học, chủ nhiệm nhắc mọi người thu dọn đồ đạc rồi đứng chờ ngoài hành lang, sau đó sẽ ấn theo điểm thi để gọi từng người vào, tự chọn chỗ ngồi tuỳ thích.
“Số 1, La Tiểu Lệ.” Chủ nhiệm cầm phiếu điểm bắt đầu gọi.
“Số 2, Bạch Thu, số 3, Trương Viện, số 4…..”
Chủ nhiệm nhìn thoáng qua thiếu niên đang cầm cặp.
“Quý Liên Hoắc.”
Các học sinh đang xếp hàng ngoài hành lang đều ồ lên, mấy chục cặp mắt nhìn chăm chú Quý Liên Hoắc đang cầm cặp vào lớp.
“Sao có thể?” Lâm Kiệt và Trương Phong nhìn nhau, không thể tin nổi.
“Không phải cậu ta đã bỏ trống rất nhiều câu sao? Sao lại được tận hạng 4?”
“Các đồng chí.” La Ngũ Nhất đứng sau, vẻ mặt đắc ý, “Đừng có tự tưởng tượng nữa, người ta nói không chỉ bỏ trống một hai câu, thế mà các cậu vui đến thế à?”
“Số 13, La Ngũ Nhất.” Chủ nhiệm nhìn đứa nhóc suốt ngày thích đọc kiếm hiệp này, vỗ vỗ vai cậu ta cổ vũ.
“Được đấy, lần này thi Toán được hẳn 90.”
“Cảm ơn thầy Trần!” La Ngũ Nhất cười tủm tỉm, khẽ liếc hai tên bạn cùng phòng phía sau rồi bước vào lớp.
“Số 14, Lâm Kiệt.” Chủ nhiệm lớp đập một phát vào gáy Lâm Kiệt.
“Ai cũng tiến bộ, chỉ có em giậm chân tại chỗ!”
Lâm Kiệt đỏ mặt, nghiến răng vào lớp.
Học sinh đã vào hơn nửa rồi, chủ nhiệm vẫn đang gọi nốt.
“Số 57, Trương Phong.” Chủ nhiệm nhìn lướt qua học sinh lòng dạ hẹp hòi kia, kiên nhẫn dặn dò, “Thành tích của bạn cùng phòng em đều rất ổn, phải chịu khó học hỏi Quý Liên Hoắc, La Ngũ Nhất, biết chưa?”
“Em biết rồi.” Trương Phong cắn môi bước vào lớp.
Mấy chỗ ngồi tốt một chút đều đã có người, Trương Phong nhìn Quý Liên Hoắc đang ngồi ở một trong ba chỗ tốt nhất, cầm sách Sinh không biết đã đọc bao lâu, lại thấy La Ngũ Nhất ngồi ngay sau Quý Liên Hoắc, cầm quyển tiểu thuyết võ hiệp tủm tỉm cười.
Trương Phong do dự giữa chỗ gần thùng rác và gần cửa sau, cuối cùng nghiến răng ngồi gần cửa.
Sao có thể.
Rõ ràng cậu ta hổng kiến thức môn Sinh, lại còn bỏ học lâu như vậy rồi, sao lại thi được điểm cao thế được!
“Không hổ là top 10 học bá của năm nha.” La Ngũ Nhất chọt chọt sau lưng Quý Liên Hoắc, cười hì hì nói.
“Huynh đệ, liệu lần sau cậu có đứng top đầu trong lớp không đấy?”
Quý Liên Hoắc im lặng ghi chép, còn dịch ghế lên trước.
Hai ngày sau, bảng thành tích ở khu lớp học đã thay đổi.
Vương Chiêu Vân dẫn hai tên đàn em đếm ngược từ dưới lên, đếm tới số 9 thì dừng lại.
Số 9 từ dưới lên.
Nhìn tổng điểm đã mấy chục, Vương Chiêu Vân hơi vui vui.
Mới đi học lại có hai ngày mà thành tích của mình đã lên hẳn 6 hạng!
6 đấy nhá!
Phải để anh trai khen mình chút mới được.
Anh ấy đã không tốn công đến tiễn mình đi học!
Đột nhiên, như nhớ ra chuyện gì, Vương Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn lên trên cùng, ánh mắt chỉ đi xuống một chút xíu đã trông thấy một cái tên quen thuộc.
“Lớp 12-9, Quý Liên Hoắc, tổng điểm 571, xếp thứ 29 toàn khối.”
“Cũng còn được.” Vương Chiêu Vân sờ sờ cằm, ra vẻ soi mói nhìn thành tích của Quý Liên Hoắc.
“Tiếng Anh và Tự nhiên đều thấp, điểm của tên này không cao như trước nữa rồi.”
“Hê, anh Vương!” Đàn em của Vương Chiêu Vân như thể vừa phát hiện ra đại lục mới, vui vẻ chỉ cho Vương Chiêu Vân.
“Tổng điểm của anh Vương vừa bằng số lẻ của cậu ta này!”