Chương 12: Chết đi và sống lại
Tử Minh tỉnh lại, thấy mình đã nằm trong trướng. Bên cạnh là Thanh Liên với đôi mắt u hoài lo lắng. Thấy hắn tỉnh lại, Thanh Liên chạy tới nắm lấy tay hắn, mừng rỡ.
-Soái gia, người đã tỉnh lại rồi. Đừng cử động, tuy đã dùng giải dược nhưng vết thương của ngài vẫn đang còn chảy máu không ngừng. – Thanh Liên đè hắn nằm xuống, khi thấy hắn trở người chuẩn bị ngồi dậy.
-Nàng ta ra sao rồi? – Hắn gạt tay Thanh Liên ra, tự mình ngồi dậy.
-Con tiện nhân đó? Ta đã cho người cắt lưỡi ả, xong rồi treo lên dùng roi đánh cho đến chết.
-Cái gì?
Tử Minh nghe như sét đánh bên tai, thét lên một tiếng. Hắn bật đứng dậy lảo đảo chạy ra khỏi trướng. “Tư Lý, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.” Hắn lầm bầm câu đó trong lòng mình như một câu thần chú mong nàng bình yên vô sự. Vết thương trên ngực hắn đau tê tái.
Hậu nhân của phiên sứ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Còn ở Cổ thành này, chắc chắn nàng chỉ còn con đường chết. Để bảo hộ nàng, hắn chỉ còn cách đày đoạ nàng để qua mắt giám quan, rồi sau đó sẽ âm thầm đưa nàng rời khỏi Cổ thành. Chỉ cần nàng còn sống, thì hắn sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn gì, dù cho làm làm nàng ghét hắn, căm hận hắn. Một nữ nhân nhỏ bé như nàng muốn tồn tại được trong cuộc đời này thì phải biết nuôi dưỡng lòng căm thù. Lòng căm thù sẽ cho người ta sức mạnh để mà sống tiếp.
Nhưng tại sao nữ nhân lại kiên cường đến vậy, nàng không tuân theo sự bảo hộ của hắn mà tự mình vùng dậy, tự mình trả thù. Nàng có biết rằng hành động của nàng sẽ chỉ có một con đường chết không?
“Nữ nhi cũng biết hận mất nhà
Dù lòng rơi lệ vẫn hát ca
Liều thân vô ích, hư danh ảo
Giữ mạng trả thù, đó nhẫn gia .”
Bên ngoài trời mưa lớn, sấm chớp ầm trời. mưa thấm vào bộ giáp bào làm cho thân thể hắn trở nên nặng hơn. Hắn lê bước trên những bậc thang hướng về Tế Nguyệt đài. Cảm thấy như mình đang đi trên còn đường xa vạn dặm. “Đừng xảy ra chuyện, đừng xảy ra chuyện.” Hắn lầm bầm. Hơi thở khò khè đứt quản. Hắn biết mình đã bị thương tới phế phổi rồi. Hắn ho khan rồi nôn ra một ngụm máu.
Phía trên Tế Nguyệt đài được dựng lên một giàn treo. Thân thể mảnh mai của nàng lay lay dưới sức đánh của từng ngọn roi. Hai tay nàng bị dây cột treo lên. Trên cánh tay phải là vết thương dài ghê sợ. Toàn thân nàng chằng chịt vết roi, khoé miệng còn đang rỉ máu.
Hắn vừa tới đã kinh hoàng nhìn thấy cảnh đó. Tên hành quyết thấy hắn thì dừng tay lại. Tử Minh đi ngang qua, nhuyễn kiếm xuất động nhanh chóng kết liễu tên hành quyết. Hắn đang cực kỳ phẫn nộ.
Dùng kiếm chém đứt dây trói. Cả thân người nàng rơi xuống, còn hắn thì đứng sẵn ôm trọn nàng vào lòng. Nhưng hắn dường như cũng mất hết sức lực, cả người khuỵ xuống.
Hắn lại phun ra một ngụm máu. Máu rơi lên áo nàng, sắc đỏ loang lỗ hoà lẫn máu của hắn và nàng. Hắn ôm chặt nàng vào lòng. Bi phẫn hét lên một tiếng đau thương. Hắn khóc, khóc tức tưởi. Vì đã không thể bảo vệ được nàng.
Nàng bị đánh thức bởi dòng máu ấm nóng chảy trên ngực hắn. Cảm thấy đau đớn ở cánh tay do bị cái ôm của hắn siết chặt.
Hắn nhận ra nàng ở trong lòng mình cựa quậy. Tử Minh thả nhẹ nàng ra. Quả nhiên là nàng đã tỉnh. Nàng nhìn thấy hắn thì cười to. “Hắn vẫn còn sống, Minh ca của nàng vẫn còn sống”. Nàng cảm thấy thật bi thương. “Thật vô dụng!” ngay cả trả thù nàng cũng làm không xong.
Hắn ngây người nhìn nàng nằm trong lòng hắn, cười sặc sụa vì máu. Trong miệng nàng toàn là máu, lưỡi đã bị cắt đi. Hắn đau đớn không muốn nhìn cảnh tượng kinh hãi đó nữa.
Thật đột ngột. Nàng dùng cánh tay trái lành lặn còn lại rút nhanh cây Minh Tuyền trâm đang cài trên đầu gạch mạnh lên gương mặt hắn. Một vết thương dài xuống hiện trên gương mặt hắn. Mắt phía bên phải hắn tối sầm đi.
Bị tấn công đột ngột, hắn buông nàng ra, ôm lấy mặt. Nàng cũng chờ thời cơ có như vậy, liền vùng chạy ra khỏi lòng hắn. Hắn lảo đảo ôm mặt chạy theo. Máu hoà lẫn với nước mưa tạo thành một vệt đỏ dài trên đường đi của họ.
Nàng chạy thẳng lên tường thành bao ngoài Tế Nguyệt đài, rồi dừng lại, nhìn xuống dòng Nguyệt Ca đang chảy cuồn cuộn bên dưới.
Một tia sét đánh ngang soi rõ bóng dáng hai người trên bờ tường thành. Hắn nhìn theo ánh mắt nàng xuống bên dưới, kinh hoảng nhận ra nàng đang định làm gì. Hắn chỉ kịp thét lên.
-Không được.
Tử Minh lao tới, nhưng bóng dáng người đã đâu mất, chỉ còn lại chiếc vòng chân đã đứt, rơi lại tại chỗ nàng vừa đứng. Hắn cầm lên, lục lạc kêu hai tiếng leng keng.
Hôm đó là một ngày mưa dông dữ dội. Dòng Nguyệt Ca chảy ngang qua Cổ thành gầm thét những tiếng kêu giận dữ. Dòng nước đen rầm rầm cuồn cuộn chảy, nuốt lấy thân ảnh nhỏ bé của nàng, nhấn chìm nàng vào muôn vạn đau thương của thế gian.
Đêm đó hắn cho người đốt đuốc đỏ rực cả khu rừng, dọc theo dòng Nguyệt ca tìm cho ra hình bóng của nàng. Nhưng hắn không bao giờ tìm được, vì vậy hắn vẫn cố sống cho đến hiện nay. Ngày nào chưa tìm được thân xác của nàng thì hắn vẫn tin rằng nàng đang còn sống.
^_^
Nàng vẫn chưa chết, nhờ ơn Nguyệt thần, dòng sông cuốn nàng đi xa xuống phía hạ lưu nhưng nàng vẫn chưa chết. Có người vớt được nàng, chúng là một bọn tặc phỉ chuyên đi bắt cóc trẻ con. Bọn chúng bắt trẻ con của những gia đình nông phu đơn chiếc, sống cách biệt rải rác khắp đồi núi. Bọn trẻ con chúng đem đi bán lại. Những đứa khỏe mạnh thì làm nô lệ, những đứa xinh đẹp thì bán vào kỹ viện hay bán cho những người hiếm muộn muốn có con. Còn những đứa yếu ớt thì bọn chúng làm cho đui mù hay què quặc rồi bán cho bọn chăn dắt ăn xin.
Bọn nó vớt được nàng thì chỉ để nàng nằm trên bờ sông. Thỉnh thoảng đổ cho nàng một chén cháo lãng.
-Để cho ngươi ‘tự sinh tự diệt’, âu tất cả phải coi theo tạo hoá ở đời.
-Trông mặt nó xinh xắn như vậy lẽ ra có thể bán vào kỹ viện rất có giá. Vậy mà tay phải lại bị vết thương lớn như vậy, lưỡi còn bị cắt thì đành bán cho bọn chăn dắt ăn xin thôi.
-Ta cũng không biết nó còn sống cho đến khi chúng ta mang đi bán được không. Nhìn vết thương trên tay nó coi, đã làm mủ lỡ loét đến thế kia. Cả người đang bị sốt. Có lẽ nó sắp chết rồi.
Nàng được cho uống hai bát cháo loãng rồi bị bỏ mặc nằm đó thêm một ngày một đêm. Ngày thứ hai, hơi thở nàng đã hư hư vô vô.
-Thôi bỏ đi, nó sắp chết rồi. Chúng ta lên đường.
-Vậy có cần đào lỗ chôn nó lại không?
-Ngươi thôi đi, thật là rỗi hơi
Rồi sau đó nàng nghe tiếng trẻ con thút thít, tiếng bọn chăn dắt la mắng lùa tất cả chúng đi. Có lẽ số mạng nàng đã chấm dứt tại đây.
^_^
-Đồng Đồng, coi nè. Bọn thổ phỉ bị chúng ta bắt được lúc nãy còn bỏ lại một đứa bé nè.
Nàng nghe tiếng nói của một thiếu niên vang bên tai mình. Cảm thấy cả người được bế lên. Rồi sau đó là dòng thuốc ấm áp được rót vào miệng nàng.
-Rất may bọn ta đã tới kịp, chỉ một chút nữa thôi là mất hết hơi thở cuối rồi. Thuốc gia đình ta tuy rất hiệu nghiệm, nhưng không còn hơi thở nào thì cũng e không thể cứu được.
“Có thể cứu được sao? Ta không muốn chết.” Tư Lý chỉ còn lại chút tỉnh táo cuối cùng. Sau đó nàng chìm vào mộng mị.
^_^
Lần sau nàng tỉnh dậy đã là giữ đêm khuya. Nàng phát hiện mình đang được quấn quanh bởi một lớp chăn mềm mại. Cảm giác thật ấm áp và dễ chịu. Tư Lý đã không còn sốt, toàn thân cũng không còn đau nhức nữa. Nàng sờ sờ vào vết thương trên tay, nó đã kéo da non. Thật kỳ diệu, nàng đã từ từ bình phục với tốc độ thật đáng kinh ngạc. Nàng biết mình vừa được cứu, nhưng phải là thần thánh phương nào mới có khả năng kéo nàng từ quỷ môn quan trở về.
đọc truyện mới nhất tại .
Tư Lý hiện