Chương 3 : Anh hùng cứu mỹ nhân
Sáng đó đi tuần trên phố, Trung Lương vẫn trầm ngâm suy tư về các câu hỏi ban sớm và các bí ẩn trong vụ án của Hoắc Ưng. Anh quên không để ý bộ mặt méo xệch của Tăng tri phủ khi hỏi.
-Sao ngươi lại đi tuần sáng? Không phải ở trong phủ suy nghĩ về vụ án của Hoắc Ưng à?
-Thuộc hạ vẫn đang điều tra vụ án của Hoắc Ưng, nhưng cũng nhất định sao nhãng công việc thường nhật. Xin đại nhân yên tâm! – Anh có hơi lơ đãng trả lời.
Trung Lương cũng sao nhãng việc các lão bá tánh mừng rỡ khi thấy anh đi tuần trở lại. Cả tháng qua không có anh, bọn bổ khoái khốn khiếp kia ngày nào cũng ra đường bắt bớ hòng ép mọi người đóng tiền ‘cực nhọc’ cho bọn chúng, vừa tùy tiện lấy thêm đồ mà không trả tiền. Sau đó khi anh vừa đi qua, mấy tên bộ khoái khác lại vòng qua ép họ đóng tiền một lần nữa. Mấy điều này Trung Lương cũng không để ý thấy.
Trong đầu anh chỉ lẩn quẩn với mấy câu hỏi “Ai là kẻ thần bí đã hạ mê dược ở nhà lao? Mục đích của kẻ đó là gì? Làm cách nào mà hắn ra vào nhà lao mà không cần chìa khóa?” Chợt trong đầu anh hiện lên mấy dòng trong bộ hồ sơ mà anh mới đọc đêm qua, “Hắn ra vào như chỗ không người, đi vào những lối hầu như chỉ có thể phi thiên, độn thổ.”
Trung Lương bâng khuâng “Chẳng lẽ là Hoắc Ưng ư? Vụ án đầu tiên xảy ra cũng đã là hai mươi lăm năm về trước, nay hắn cũng đã là một lão nhân lẽ nào lại có thể trèo tường đột nhập. Hơn nữa Hoắc Ưng trước giờ chỉ trộm của, lao phòng của phủ nha của chúng ta có gì quý giá để cho hắn lấy?” Các câu hỏi cứ xoay xoay, làm Trung Lương nghĩ đến mức đau đầu.
Phố phường tấp nập người mau kẻ bán, nhộn nhịp vô cùng. Bất chợt, Trung Lương nghe có tiếng cãi cọ trong con hẻm nhỏ, linh tính mách bảo cho anh có chuyện xảy ra. Trung Lương xông vào còn hẻm. Mấy tên bổ khoái đi tuần chung vẫn còn đang bận rộn hạch sách bà con buôn bán, nên cũng không để ý đến Trung Lương lắm. Chúng chỉ chăm chỉ thu tiền, lấy hàng.
Đơn thân độc mã, Trung Lương chạy nhanh vào con hẻm, hy vọng mau chóng dàn xếp ổn thõa vụ cãi vã này. Khuất sau khúc cua, có mấy đại hán râu ria đang bao vây một tiểu cô nương vận váy áo màu hồng. Phan Trung Lương đánh tiếng:
-Bọn người các ngươi đang làm gì đó? – Tiếng la của Trung Lương làm mấy gã to con quay mình nhìn lại.
-Bổ khoái chết tiệt, cũng không phải là việc của ngươi! – Một tên râu ria xồm xoàn lớn tiếng la lại. Bọn chúng đông người, mà thấy Trung Lương chỉ có một người nên không tỏ ra e sợ.
-Cuồng đồ to gan, ban ngày ban mặt lại trêu chọc con gái nhà lành. – Trung Lương cũng không hề e ngại, bước tới gần bọn chúng.
-Ai nói chúng ta bắt nạt con gái nhà lành? Chính tên tiểu yêu này khi không vô cớ lại lấy đá ném chúng ta. Ngươi xem, chẳng phải đầu ta bị cô nương này ném đến sưng vù sao? – Một tên xấu xí, mặt đầy sẹo lớn tiếng tố cao.
Mặt tên đó quả thật là dọa người, đầy sứt sẹo, có lẽ là một tên giang hồ bặm trợn đã trải qua nhiều cuộc ẩu đã. Các vết thương trên mặt hắn chằng chịt u nần, dù có thên một cục u thì cũng chẳng ai có thể nhận ra.
-Điều đó có phải không? – Trung Lương nghi ngờ vừa hết liếc nhìn tên mặt sẹo, vừa nhìn sang tiểu cô nương.
Kia là váy hồng thước tha, tóc búi hai bên, gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím hồng xinh. Đây chẳng phải là tiểu nha hoàn anh đã gặp ở Tăng phủ sao. Nàng bây giờ gương mặt nhăn nhó vì bị một tên to con đầy lông ngực nắm lấy cổ tay. Một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống , nàng lắc đầu quầy quậy. Không một lời mà vạn ngữ thông. Trung Lương cảm thấy vô cùng bực tức. Tiểu nữ tử yếu ớt đáng thương kia đang bị hiếp đáp, làm hắn rất muốn được bảo vệ nàng.
-Rõ ràng là các ngươi đã sai! – Trung Lương khẳng định chắc nịch, không cần phải hỏi thêm nhiều. (Ui, anh này dại gái quá)
Anh nắm bàn tay của tên lông lá, khiến hắn đau đớn buông tay của hồng y nữ tử ra. Trung Lương xoay người để tiểu cô nương ở phía sau lưng, còn mình thì đối mặt với bọn ác ôn.
-Há há, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ư! – Bọn côn đồ cười đến rộn ràng. – Bổ khoái chết tiệt, bày đặt ra vẻ!
Gã mặt thẹo là kẻ hùng hổ xông lên đầu tiên. Thân hình gã to lớn, vung nắm đấm như thiết chùy giáng xuống người Phan bổ khoái. Đối lại với sức mạnh dữ dội hùng hổ lao tới này, Trung Lương không ngần ngại mà gồng tay ngạnh đỡ. Gã mặt thẹo này không khỏi ngạc nhiên. Đa số người, không ai chịu nổi một quyền này của gã. Bối rối đã qua, gã vung tay bồi đòn thứ hai, nhắm vào vùng bụng đối phương, nhưng lại bị bàn tay kia của Trung Lương đón lấy nắm chặt. Hai tay bị khóa, gã vùng vẩy thoát ra. Gã âm thầm vận công, tung ra nội lực toàn thân hầu thoát khỏi cảnh bị khóa hai tay này.
Tên mặt thẹo này vốn cũng không phải là hạn tầm thường, mà là tên thổ phỉ khét tiếng ở Tây Hồ, hôm nay gã cùng đồng bọn đi ngang qua Thanh Thiên phủ là trên đường đưa tang vật vừa cướp được đi bán. Nào ngờ đâu, đang đi trên đường thì bọn chúng bị một trận đá to nhỏ vừa vặn ném tới. Chỉ thấy một thoáng áo hồng chạy vào hẻm nhỏ, bọn chúng hùng hổ đuổi theo. Bọn chúng cũng rất lý lẽ, ban đầu chỉ muốn tra hỏi vị cô nương này. Nhưng chưa kịp hỏi được gì, thì tên bổ khoái chiết tiệt không biết từ đâu xuất hiện, giải vây cho hồng y tiểu cô nương.
Chiêu phát nội công toàn thân này của gã thực ác liệt. Bao nhiêu phen vây cướp bị bọn quan binh triều đình phục kích, gã đều dùng chiêu này hạ gục tất thảy bọn chúng. Người bình thường không có nội công, có thể bị gã hất đi năm sáu mét. Nhưng lần này, người bị chấn lui không phải tên bổ khoái kia mà lại là bản thân gã. Tên bổ khoái rõ ràng vẫn đứng yên tại chỗ, còn gã lại bị phản lực chấn lui ra ba thước. nguồn
Cả bọn bắt đầu thấy sợ, toàn thể rút đao ra. Nghề cướp bóc đã dạy cho chúng một điều, càng sợ phải càng tỏ ra dữ tợn.
Phan Trung Lương một thân đao pháp tinh tường thì nội công cũng không phải tệ. Tên mặt thẹo dữ dằn kia quả thật là ra đòn mạnh bạo nha, anh phải vận sức toàn thân mới có thể chống lại chiêu bạo phát lúc nãy của gã. Bình thường nếu đấu nội công, trượt lùi lại vài bước thì có thể dễ dàng triệt tiêu phản lực đi, bản thân không phải chịu chấn động khi giao đấu nội công. Nhưng lần này, Trung Lương lại không thể lùi bước. Tiểu nha hoàn áo hồng kia vẫn đang ở sau lưng anh. Để bảo toàn thế cuộc này, Trung Lương phải tiêu tốn vài phần sức lực. Cả dấu chân cũng bị chấn lún sâu năm phân, trượt về sau chỉ hai tấc.
Vốn lúc đầu Trung Lương chỉ xem chúng là bọn ác bá bình thường, không muốn rút đao động võ. Nhưng bọn chúng đều có một thân võ công, lại còn mang theo đao kiếm bên người, sát khí rất mạnh, quả là hạng không tầm thường. Trung Lương nắm chặt khoái đao đeo bên hông. Có vẻ như không thể không động võ.
Hãy nhìn xem, bọn chúng có năm tên mà đối phương chỉ có một tên bổ khoái chết tiệt, bên cạnh lại còn một tiểu cô nương vướng tay vướng chân. Rõ ràng phải kết thúc nhanh vụ lộn xộn này, để còn kịp họp mặt với lão đại ở tửu quán. Cả bọn mang đao kiếm đồng loạt xông lên. Một đao chém tới thì có một đao đỡ. Bọn chúng tấn công tầng tầng lớp lớp, liên miên không ngừng, vậy mà khoái đao kia vẫn vững vàng chống cự, không lui một bước.
Tiểu nha hoàn đứng phía sau không khỏi cảm thán. “Quả thật là võ công rất khá, một chống năm vẫn không rơi vào thế hạ phong, mà y ngay từ đầu cũng không lui một bước.” Tấm lưng rộng lớn nãy giờ che chở cho nàng đang phát ra một cỗ nhiệt lượng ấm nóng. Nàng biết y đang vận hết sức mình, chỉ là không biết còn có thể chống cự bao lâu. Nàng muốn kéo tay y bỏ chạy, nhưng tình hình