Chương 5: Tạm biệt
Thấy bóng dáng hắn đi mất, Tiểu Đào Hồng muốn chạy theo giữ hắn lại. Cái tên ngốc đó, chẳng phải là thụ thương vừa mới tỉnh dậy. Hắn lại mang đao đi quyết đầu với người ta. Tại sao kẻ ngốc này lại không biết tự tư, tự lợi mà lo cho bản thân mình trước vậy. Nàng thật tức hắn mà. Nhưng nàng còn giận bản thân mình hơn.
Trên mình đang mang nhiệm vụ, không nên vướng tư tình.
Tiểu Đào Hồng dùng chùm chìa khóa của hắn đưa dễ dàng đi vào lao phòng. Bọn cai ngục ngạc nhiên khi có một tiểu nữ xông vào nhà lao, “Nhưng mà trên tay nàng chẳng phải là chùm chìa khóa của Phan Bổ đầu sao?” Bọn chúng chưa kịp hỏi gì thì Tiểu Đào Hồng móc ra một lọ thuốc nhỏ, hất thứ nước bên trong ấy về phía bọn chúng. Thứ nước trong lọ đó khi vừa gặp không khí liền hóa hơi, một mùi hương ngòn ngọt lan khắp lao phòng. Bọn thủ vệ ngửi thấy mùi hương đó thì lần lượt ngục ngã.
Thứ nước trong chiếc lọ nhỏ đó chính là Nhuyễn Mộng Mê dược. Gặp khí liền bốc hơi , ai hít vào liền chìm trong mộng đẹp, vốn là một loại thuốc để an thần định khí. Bình thường Tiểu Đào Hồng đột nhập vào lao phòng, chỉ cần dùng một giọt là bọn cai ngục cùng với phạm nhân ngủ liền năm canh giờ cho tới sáng. Lúc này, bởi vì quá gấp gáp, Tiểu Đào Hồng không kịp nương tay theo liều lượng, cứ như vậy hất hết Nhuyễn Mộng mê dược ra. Từ trong ra ngoài lao phòng chỉ còn nghe tiếng người ngã xuống sàn, sau đó là tiếng thở đều nhè nhẹ của những người mê ngủ vang lên.
Tiểu Đào Hồng nín thở, chạy một hơi đến căn phòng giam phía cuối hàng lang bên trái. Nơi đó có một phạm nhân tuấn lãng đang nằm ngủ. Một viên cuội nhỏ ném vào hắn.
-Hân nhi! Sao đến sớm vậy, vẫn chưa tới giờ cơm mà! – Hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mê dược, ngẩn đầu lên ngạc nhiên hỏi. – Hôm nay lại không mặc cả y phục dạ hành nữa , tình hình có biến gì sao?
Tiếng kia rõ ràng là nói với nàng, mà thật ra Bảo Hân mới là tên của nàng. Thân phận thực sự của nàng chính là cận thân hộ vệ của Trưởng tôn Thành gia, Thành Lạc Nhân, nam tử tuấn lãng bị nhốt vào lao phòng này. Nàng lắc lắc chùm chìa khóa. Trong đó có một chiếc chìa khóa kỳ lạ hình trụ trơn láng đen tuyền, to bằng ngón tay giữa, chiếc chìa khóa của Xích Tỏa Tâm Liên.
-Nhanh như vậy mưu kế đã thành công rồi sao? – Gã tù phạm nở nụ cười tươi rạng rỡ. - Phải đi sớm như vậy thật có chút không nỡ.
“Cái gì mà không nỡ? Vị chủ nhân kỳ lạ này thật là khó hầu hạ à nha!” Nàng lắc đầu thầm nghĩ.
Lại nói về Thành Gia, người trên kẻ dưới ở Thần Châu này không ai không biết tới. Thành Gia xuất thế từ một thôn tộc ở vùng Đại Lâm Phong, là gia đình phú thương danh tiếng. Mỗi thành, châu, tỉnh đều có một khu phố gọi là Bách Hóa phường do Thành Gia lập nên. Trong Bách Hóa phường ngươi mua kẻ bán tấp nập, có thể nói là không có gì mà không có bán. Từ dược liệu cho đến tạp phẩm, từ kỳ trân dị bảo cho đến cá mắm tôm khô ... hễ có tiền là hàng gì cũng bán. Cho dù tin tức của hoàng cung đại nội, quý phi hôm nay mặc màu gì ... Hay cho đến mạng người cũng bán, miễn là trả được cái giá xứng đáng. Sức mạnh của Thành Gia không chỉ là khuynh đảo kinh thương một cõi mà còn nắm giữ hắc bạch lưỡng đạo, được người đời xưng tụng đệ nhất gia tộc, phú khả địch quốc.
Ban đầu, Thành gia chỉ chuyên mua bán thảo dược. Sau đó càng làm càng phát, mở tiệm y trị bệnh thì được xưng là thần y , mở tiệm gạo thì được xưng là vua lương thực ... Sinh kế ngày càng thịnh, chỉ có giàu thêm chứ chưa lỗ bao giờ. Mà sự đời, hễ có tiền thì càng có quyền, sức mạnh của Thành Gia tuy ngấm ngầm nhưng là mạnh như cuồng phong bão tố.
Người của Thành Gia đâu đâu cũng có, sinh ý mở rộng khắp nơi; nhưng chưa từng ai dám tách khỏi sự chi phối của Bổn gia. Mà hiện nay, người thừa kế duy nhất của bổn gia nhà họ Thành lại là tên lãng tử thích vui chơi Thành Lạc Nhân.
Thành Lạc Nhân năm nay đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa làm lễ trưởng thành. Đó là một nghi thức quan trọng để bước vào giai đoạn chuyển giao quyền lực, trực tiếp nắm giữ sự nghiệp to lớn của toàn bộ họ tộc Thành gia. Con người hắn là lãng tử chỉ thích vui đuà, ngao du tứ phương, dùng của cải không bao giờ xài hết của Thành gia để mà ăn chơi hưởng lạc. Lần này hắn đến Thanh Thiên phủ, chính là đánh nhau, gây sự trong kỹ viện mà bị nha môn bắt giam vào đại lao.
Đối với sự mất mặt này, Lạc Nhân cũng không dám làm lớn, sợ kinh động tới các trưởng lão trong gia tộc. Hắn chỉ dám nhờ cậy đến Bảo Hân, các chủ của Thính Phong các, tổ chức ngầm chuyên thu thập, mua bán tin tức tình báo của Thành gia. Sỡ dĩ Lạc Nhân nhờ nàng đến cứu là vì nàng một thân tuyệt học khinh công, còn là tay đạo tặc khét tiếng. Tài mở khóa siêu đẳng của nàng là nhất nhì trong giới đạo tặc hiện nay. Vậy mà khi nàng lần đầu đột nhập đại lao cứu hắn, thì lại phát hiện hắn đang bị cùm chân bởi cái khóa Xích Tỏa Tâm Liên tuyệt luân này. Còn bản thân hắn, lại không chịu cho nàng chặt dây xích, một hai bắt nàng phải tìm được chìa khóa Xích Tỏa Tâm Liên cho hắn. Báo hại nàng phải trà trộn vào Tăng phủ làm nha hoàn phục dịch. Mỗi ngày cực khổ leo leo, trèo trèo đột nhập vào lao phòng đưa cơm, hầu hạ hắn.
Được hơn tuần lễ, vừa mới điều tra ra được chìa khóa của Xích Tỏa Tâm Liên ở trong tay Tăng tri phủ, thì ai ngờ lại nhảy ra một tên ngốc cản đường. Tên ngốc Phan Trung Lương đó sớm không về, muộn không về, lại chọn ngay lúc này mà về. Chìa khóa đó vốn là đưa cho hắn bảo quản, làm công sức mấy ngày trà trộn làm nha hoàn trong Tăng phủ của nàng tan thành mây khói. Vì vậy, Bảo Hân đành phải bày mưu tính kế, tiếp cận hắn để chôm lấy chìa khóa.
Buổi sáng, nàng đang đi chợ thì phát hiện hắn cùng bọn bổ khoái đang đi tuần. Nàng đã từng dò hỏi các đại nương nấu bếp trong nha môn, Trung Lương con người hiệp nghĩa công chính, việc hắn hăng hái làm nhất chính là cứu giúp kẻ yếu, bắt bọn ác lương. Mưu kế đã vạch ra, nàng lấy mấy viên đá ném vào một bọn trông có vẻ côn đồ, tạo cảnh bị bắt nạt, trông chờ hắn đến cứu. Nàng bị bọn ác tặc dồn vào hẻm nhỏ, không ngoài dự đoán, chỉ là một lúc sau Phan bổ khoái cũng chạy theo vào.
Bảo Hân chỉ là muốn tạo ra cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, tạo cơ hội dựa vào người hắn, lấy cắp chìa khóa để trong áo hắn. Bởi vì hắn quả là võ công cao cường. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng chỉ cần đi trong phạm vi năm bước chân đã bị hắn phát hiện, mà chìa khóa kia lại chẳng bao giờ rời hắn nửa bước. Nhưng nàng lại không ngờ tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lại trở nên hấp dẫn và gây cấn đến vậy. Cái tên mặt sẹo đã bị nàng ném đá trúng đó, nàng mới nhận ra hắn chính là Xú lão đầu, một trong những đầu lĩnh của băng cướp Hồ Tây khét tiếng. Lần này đã chọc phải tổ kiến lửa rồi.
Mà hắn cũng thật là dũng mãnh, một mình ngạnh đấu Xú lão đầu mà không lùi một bước. Bộ dáng oai phong của hắn khi bảo vệ nàng, làm nàng có chút mông lung. Từ trước đến giờ, chưa từng có ai che chở, bảo vệ nàng đến như vậy.
Rồi hai người bị truy đuổi, chạy đến bên bờ kênh thì tuyệt lộ. Với khoảng cách mười mét này, nàng có thể dùng khinh công nhảy qua được, chỉ là, không lẽ bỏ hắn lại một mình. Họa này cũng do nàng mà ra. Nhìn nụ cười khổ sở của hắn, nàng thấy thật đáng yêu. Thôi thì ở lại cùng hắn cùng chịu một chút khổ vậy.
Tên ngốc nhà hắn thật là con người vô tư. Đột nhiên bế nàng lên trên tay rồi chạy. Nàng ngạc nhiên hết sức. Cái tên ‘lễ nghĩa liêm sĩ’ luôn để trên môi, vậy mà không thèm đếm xỉa lễ giáo, mạo phạm bế nàng trên tay. Trong vòng tay hắn, nàng thấy mình như bé nhỏ lại, nằm an lành lòng ngực ấm áp của hắn, được bảo vệ, chở che như thuở còn thơ bé.
Hắn nhảy xuống từ tầng lâu cao. Cái tên ngốc khinh công dở tệ như hắn mà lại dám bế nàng nhảy từ tầng lầu cao, ngang qua một con đường, rơi xuống đình viện. Hắn chịu không nổi chấn lực, sụp xuống, nhưng vẫn kịp để nàng vững vàng trên mặt đất. “Đồ ngu ngốc, đại ngu ngốc!” Nàng rủa thầm trong miệng. Mấy tên côn đồ kia cũng rợt theo tới. Nàng không thèm đếm xỉa đến hắn nữa, chạy vào núp trong góc cột, như vậy sẽ không vướng tay vướng chân hắn.
Không có có nàng vướng một bên, hắn tha hồ tung hoành đao pháp. Nàng mê ly đứng một bên ngắm nhìn hắn một mình đối phó với bảy tên kia. Khoái đao bá đạo loang loáng quét xung quanh. Đúng là tên ngốc mà, hắn cố tình chỉ đánh ngã bọn chúng chỉ bắt giữ, không có ý đả thương. “Tên ngốc, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình đó.”
Tên Xú lão đầu đang đánh nhau, chợt bỏ cuộc lao về phía nàng. Chết thật, sao lại chọn đứng ngay cạnh lối ra vào như vầy, tên kia muốn thoát ra chắc chắn phải xông qua chỗ nàng. “Khì khì, chỉ là thói quen khi đi dọ thám tin, luôn phải chọn chỗ gần cửa nhất để tiện bề tẩu thoát.” Lúc này một thói quen tốt lại đâm ra hại thân.
Một đao kia chém xuống, nàng có thể dễ dàng tránh được. Vậy mà từ tận đằng xa kia, tên ngốc đó lại có thể phóng nhanh qua bên này đỡ cho nàng một đao. “Đồ ngốc, ở đằng sau lưng hở rồi kìa!” Máu của hắn bắn lên cả mặt nàng. Nóng ấm. Sau đó nàng thấy trong lòng chấn động, không biết vì do võ công tuyệt luân của hắn