Chương 8: Ta chịu thua muội rồi
Oa Cát sứ quân nhớ lại hai năm trước, lần đầu tiên ông gặp người thanh niên mười tám tuổi có ánh mắt ưu buồn này. Ông ngồi trên trướng, tay cầm phong thư của Từ Tử Minh giao cho.
-Ngươi thật sự là con trai của Từ lão đệ! – Ông nhìn hắn gầy gò, gương mặt ưu tư như của nữ nhân, thật không giống hậu nhân danh tướng.
-Dạ đúng, thưa sứ quân. Bởi vì năng lực Tử Minh có hạn, không thể theo học được với gia phụ nên bị cha đuổi khỏi nhà. Gia phụ còn bảo rằng hãy đến Cổ Thành mà học tập, “Bụt chùa nhà không thiêng”, nên chỉ đành đến xin sứ quân thâu nhận. Gia phụ dặn rằng nhất định với sự oai dũng anh minh của sứ quân, Tử Minh chỉ cần học được một phần cũng đã có thể coi là thành tựu.- Hắn dập đầu dưới trướng.
Oa Cát nhìn mặt hắn giống như oán phụ, thầm nghĩ kẻ bất tài vô dụng này không biết có thể đào tạo thành cái dạng gì.
-Từ lão đệ đã quá nghiêm khắc rồi! Nếu y đã đuổi người khỏi nhà, mà ta lại không cho ngươi ở lại thì sao được. Thôi, cứ ở lại đây một thời gian, thích làm gì thì cứ làm, chừng nào cha ngươi nguôi giận thì trở về.
-Dạ, đa tạ sứ quân thu nhận.
Vậy là với một lý do ‘trời ơi’ như vậy, Oa Cát sứ quân nhận Từ Tử Minh vào nhà mình.
Hắn vẫn mỗi ngày nhàn nhã đi qua đi lại, nhòm cái này một lát, ngó cái kia một tí. Thỉnh thoảng hắn vào thư viện, đọc vài quyển sách rồi đi ra.
Một hôm Oa Cát gọi hắn tới học cưỡi ngựa. Hắn quả nhiên là tên vô dụng, té lên té xuống biết bao nhiêu bận. Nhớ lại lúc hắn đến Cổ thành, chính là cưỡi lừa mà tới. Oa Cát đành để hắn một mình tập luyện, phải mất tới ba tháng mới có thể leo lên ngựa mà không té xuống, rồi mất ba tháng nữa để hắn cưỡi ngựa đi nước kiệu. Hắn ở Cổ thành hai năm, thật sự không học được gì.
Tháng trước hắn đột nhiên cáo biệt, nói là trở về thăm gia mẫu. Đi bẵng một tháng trời, thì hắn đột nhiên hôm nay trở lại, nói phụ thân đã hết giận, hắn có thể trở về nên đến từ biệt một tiếng.
-Ha ha ha, thì ra đây là cách từ biệt của ngươi! – Oa Cát tướng quân cười đến thê lương – Thật ra ngươi là ai chứ?
-Oa Cát sứ quân, thần là Kỵ binh thiếu tướng, khâm sứ chỉ huy Dạ Điểu binh. Hôm nay, phụng mệnh hoàn thượng đến truy bắt phản tặc. – Tử Minh gương mặt lạnh lùng, chấp tay chào Sứ quân một cái. Coi như cảm tạ lão hai năm qua không đến nỗi bạc đãi hắn.
-Ha ha ha, Là Kỵ binh thiếu tướng ư? Vậy mà mất hết cả năm trời mới học xong cưỡi ngựa ư? Ha ha ha, ngươi đến đây truy bắt phản tặc. Nhưng là phản tặc nào chứ? Ta chỉ thấy Dạ Điểu binh các ngươi đang lạm sát người vô tội thôi.
-Người đâu, tuyên chỉ? – Hắn không thèm nghe giọng Oa Cát kể lể dài dòng mà trực tiếp ra lệnh, cắt ngang lời còn chưa nói hết.
Một tên hắc y đứng bên cạnh Tử Minh bước lên, trong tay hắn là đạo thánh chỉ viết trên vải màu vàng, có ấn ký của hoàng gia.
“Thần uy Ban mệnh,
Năm Uy Võ thứ năm,
Ta là Hồng Cảnh hoàng đế , con cháu đời thứ sáu của Thánh Minh tổ Hoàng.
Oa Cát Lập Hãn, thân là sứ quân một phiên, không biết quản lý phiên thổ cho tốt. Kết bè với tà giáo, thực hiện tập tục dã man, giết người tế tà thần. Rõ là hành vi man di mọi rợ, phản bội văn minh của Thần Châu. Tội không thể tha.
Nay, ban chiếu này, lệnh cho Từ Tử Minh khâm sứ dẫn Dạ Điểu quân tấn công Cổ thành, tiêu diệt man di. Bắt được Oa Cát Lập Hãn phản tặc, xử trảm tại chỗ, thị chúng làm gương.
Bất đáo thu mệnh,
Uy Võ Hồng Cảnh”
-Oa Cát phản tặc, ta phụng chỉ, đành phải thu mệnh của ngươi tại đây thôi.
Tử Minh khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại buồn rười rượi, tay đưa qua thắt lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Thanh kiếm hắn luôn mang bên mình trong suốt hai năm qua chưa từng bị ai phát hiện. Người cũng như kiếm, âm hiểm khó đoán.
-Ha ha ha ... – Đột nhiên Oa Cát Lập hãn cười to – Thu mệnh, với bản lĩnh của ngươi mà muốn thu mệnh của ta?
Vừa nói dứt lời trường kiếm của Oa Cát Lập Hãn liên tiếp chém tới. Tử Minh nhanh chóng thoái đỡ. Từng nhát, từng nhát trường kiếm như bạt núi chém trời, uy dũng vô song. Vậy mà nhuyễn kiếm như linh xà xuất động, uyển chuyển dời hết toàn bộ lực chém tới kia phân tán hết. Một cương một nhu cứ như thế giao đấu ba trăm chiêu vẫn không phân thắng bại.
-Thật không nhìn ra, tiểu tử nhà ngươi võ công lại cao cường như vậy!
-Còn nhiều chuyện ngươi vốn nhìn không ra đâu.
Bởi vì hắn là Tử Minh, vốn trên đời này không có ai có thể nhìn thấu hắn.
^_^
Từ Tử Minh là con trai tứ ba của tướng quân Từ Tử Lãng, ái tướng thân cận bên cạnh hoàng thượng. Từng được xưng tụng là thiên tài binh lược, kỳ tài trong giới võ học. Hắn mười tuổi thuộc làu binh pháp, từng có một cuộc so tài binh lược trên đại điện với đương triều đại học sĩ Thạc Sĩ Lâm. Hắn mười bốn tuổi đánh bại đương triều võ trạng nguyên Nguyễn Cảnh Nguyên, khiến sau đó Nguyễn Cảnh Nguyên vì xấu hổ mà thoái triều cáo quan. Hắn mười sáu tuổi được phong làm Kỵ binh thiếu tướng của hoàng triều, vị thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử Việt Quốc. Hắn mười tám tuổi đã là ái tướng dưới trướng hoàng thượng, được hoàng thượng tin tưởng giao cho nhiệm vụ lớn nhất trong đời, tiêu diệt phiên sứ các cứ khắp nơi.
Phiên sứ quân trước giờ luôn là cái gai trong mắt Hồng Cảnh hoàn đế, bởi phiên thổ rộng lớn, quyền lực của sứ quân lại là tuyệt đối ở phiên thổ. Như vậy, chẳng phải là chia sẽ giang sơn của hoàng thượng ư? Mấy cái gai lớn như vậy cần phải được trừ bỏ. Mục tiêu đầu tiên chính là Oa Cát Lập Hãn sứ quân, phiên thổ rộng lớn nhất, lại là nơi gần như tách biệt với Đại Đô. Tin tức về hắn chắc chắn chưa từng lan tới nơi này. Đồng thời, Từ Tử Lãng cha hắn cũng có chút giao tình cũ với Oa Cát sứ quân.
Hắn giả khờ, giả ngốc thuận lợi thâm nhập Cổ thành.
Cổ thành là một toà thành vô giá trị, nó chủ yếu được xây dựng theo dạng đền đài. Không có tháp canh mà chỉ có tháp chuông, không có sân luyện binh nhưng lại có Tế Nguyệt đài để tụ tập lễ hội, không có khu vực quân sự mà lại có vô số đền chùa miếu tích. Ngay cả cung điện của sứ quân cũng là một phần của thần miếu.
Hắn được tự do ra vào khắp nơi trong Cổ thành, chỉ có một số khu vực cấm địa như nơi ở của các ti tế, nhưng hắn cho rằng những nơi đó vốn cũng không quan trọng. Trong thư viện phòng cũng chỉ toàn là sách kinh văn, lịch sử thần địa hay vài cuốn tạp nham về Nguyệt thần.
Hắn vô cùng thất vọng. Nhiệm vụ lớn đầu tiên trong đời hắn là đánh chiếm ngôi thành cổ nát này ư? Nó quá là dễ dàng. Binh lính canh gác thì tạp nham. Dân chúng chỉ là hạng tiều phu, canh dã. Săn bắt, trồng trọt được gì cũng đều dâng cho Nguyệt thần, việc thông thương dường như không quan trọng lắm và cũng ít xảy ra.
Hắn vô cùng chán ghét Cổ thành. Chán ghét nhất chính là cái màu trắng toát của nó, quá đơn điệu và chói mắt. Mà người dân cũng lại toàn là một màu y phục trắng. Hắn càng chán ghét người Miêu hơn, họ chẳng cần biết hắn là ai, xa lạ hay thân quen, cứ hễ vừa gặp là nhe răng cười tươi thật rạng rỡ. Nụ cười đó cũng thật là chói mắt.
Ở được vài tháng trong Cổ thành, hắn đã dọ thám khắp nơi, đường đi nước bước trong thành đều được hắn ghi nhớ trong đầu. “Có lẽ đã đến lúc phải quay về và tiếp tục công việc của mình.” Kế sách tấn công đã được hắn vạch ra kỹ lưỡng, tấn công bắt đầu từ đâu, binh lực cần bao nhiêu người, triển khai các hướng thế nào ... tất cả đều rất hoàn hảo. Chỉ còn thiếu một cái cớ để dấy binh.
Oa Cát sứ quân đột nhiên gọi hắn đến dạy võ công. Hắn chán nản đi theo Oa Cát một tuần lễ, buổi sáng nhìn lão luyện tập võ công cho binh sĩ, buổi chiều thì dạy riêng cho hắn. Ngày nào cũng phải diễn cái trò cầm kiếm thì rớt lên rớt xuống, múa đao thì lại tự làm bị thương mình... Hắn vô cùng gian nang diễn một màn khổ nhục kế, khiến cho kẻ sành sõi rành đời như Oa cát sứ quân cũng bị lừa. Lão nhìn hắn thở dài, có lẽ đã hết hy vọng vào tên bất tài như hắn. Sau đó lại chuyển sang học cưỡi ngựa, hắn phải ba tháng liền diễn cái cảnh té từ trên lưng ngựa xuống. Hắn thật là một người nhẫn nại nhất thiên hạ mà.
Nhớ lại mỗi ngày hắn đều nhìn Oa Cát sứ quân luyện kiếm, lão thực sự là cao thủ. Hắn thường nhẩm lại, học dần mỗi ngày đến nay cũng đã học được gần hết võ công của lão rồi. Một hôm, lão lại tập một thức kiếm mới, gọi là Nhất thức. Vì sao gọi là Nhất thức, bởi vì chỉ duy nhất có một chiêu. Nhưng lại là một chiêu cực mạnh, nhất chiêu đoạt mạng, đem dồn hết tất cả chân khí nội lực vào chiêu này, nếu không đánh trúng đối thủ