Chương 15: ... mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Đám đông ở thương cảng Lý Ngư nhốn nháo nhìn cảnh tượng một nam nhân vừa bị công chúa bắt đi. Hắn bị dây thừng trói chặt từ đầu đến chân chẳng khác nào một khúc giò chả, bị ba bốn tên thị vệ kênh đi theo đoàn diễu hành. Đám người xung quanh đều nhất loạt thở phào nhẹ nhõm vì người bị bắt đi không phải là mình. Ở đảo này ai mà không biết công chúa Mẫn Chi nổi tiếng hung ác, xấu tính. Người bị nàng bắt, số xui không phải loại tầm thường, mà phải nói là hắn đã cực kỳ đen đủi rồi. Thôi thì cầu trời phật phù hộ cho hắn toàn mạng trở ra vậy.
Lạc Thiên bị áp giải vào trong thành nội của đảo chủ. Dù sao Lý Ngư cũng là một đảo lớn ở quốc gia này, vì vậy quy mô cung điện cũng thật là xa hoa lộng lẫy. Trên tường khảm ngọc trai, trên cột cẩn xà cừ, vách ngăn trang trí làm bằng san hô bảy sắc... thật là tráng lệ lung linh.
Mấy người áp giải chẳng hề khách khí liệng hắn xuống giữa sảnh lớn. Từ trên cao rơi xuống mạnh như vậy khiến hắn ê ẩm mình mẩy, không nén khỏi la lên mấy tiếng. Hắn biết mình lần này mạo phạm quý nhân, vô tình gây hoạ lớn, nên trên đường trăm nẻo tính toán hòng tìm mưu thoát thân. Chỉ là không biết lần này có trót lọt vượt qua hay không. Dù sao đối phương cũng là người dị quốc, áp dụng những kiến thức thông thường của Việt quốc liệu có hiệu quả?
Công chúa Mẫn Chi ngồi trên thượng toạ gương mặt tỏ vẻ bực bội vô cùng. Thế nhưng nàng chỉ là một tiểu nữ nhi mười lăm tuổi, gương mặt phúng phính trẻ con, khi tức giận cũng chỉ nhìn thấy đáng yêu. Nhưng đằng sau vẻ đáng yêu đó là một tính cách hung tợn chẳng khác nào ma vương tái thế, bọn người hầu xung quanh không ai dám coi thường bao giờ.
- Hay ột tên điêu dân dám mạo phạm bổn cung. Hôm nay công chúa ta tâm tính không tốt, vẫn chưa nghĩ ra nên giam ngươi vào thuỷ lao hay chịu phạt độc công.
Nghe tới hai hình phạt đó bọn hầu cận không khỏi rùng mình. Thuỷ lao chính là đem tội nhân nhốt vào lồng sắt rồi thả xuống nước cho ngập đến nắp lồng. Người bị nhốt phải ngâm trong nước một thời gian dài khiến cơ thể không chịu nổi mà thối rửa, trong thời gian đó không ngừng đấu tranh ngửa mặt lên mà hít thở. Vừa là hình phạt tra tấn tinh thần vừa là hình phạt tra tấn thân thể. Độc công chính là trói người phạm tội lại rồi cho uống một loại thuốc độc bí truyền, trong thời gian hắn dãy dụa sắp chết mới cho hắn uống thuốc giải tỉnh lại. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, con người bị đẩy đến tình cảnh bị giết nhiều lần sẽ chịu không nổi đến phát điên.
Lac Thiên quỳ bên dưới điện, tuy không hiểu hai hình phạt thuỷ lao và độc công là như thế nào, nhưng quan sát gương mặt tái mét của bọn thị vệ khi nghe đến chúng, thì hắn cũng đoán biết đó chẳng phải là thứ tốt lành gì. Hắn gập người van xin.
- Công chúa, ta bị oan a ... – Hắn cố tình tru tréo la hét. – Ta nào đâu có dám mạo phạm công chúa.
- Im miệng, còn ngoan cố cãi bừa.
Công chúa Mẫn Chi ném tách trà xuống ngay gần vị trí Lạc Thiên đang quỳ bên dưới, mảnh sành xém tý nữa là cắt qua mặt hắn. Thấy tình hình căng thẳng vậy hắn càng khóc la to hơn.
- Oan uổng quá, thật là oan quá. Là tiểu dân bị người khác hại mà.
- Còn dám kêu bị người khác hại. Cả trăm người trên phố đã chỉ ra chính ngươi là nguyên nhân của vụ hỗn loạn đó. Khiến cho bổn cung bị té từ trên kiệu xuống. Tội của ngươi thật không thể tha thứ được. – Mẫn Chi tức giận đến khuôn mặt đỏ hồng.
- Thật sự là tiểu dân bị ông già tóc bạc phơ phơ đó hại. – Lạc Thiên khóc lóc thảm thương. – Tối qua, đột nhiên trong giấc mơ ta thấy một ông già râu tóc bạc phơ hiện ra. Trên người lão và một bộ bạch sam, dáng bộ tiêu diêu tiên nhân cốt cách. Lão tiên nhân nói với ta là trên trời có dị biến, có người có ý đồ bất chính với long tộc. Ông kêu ta phải giúp sức giải cứu con rồng, hôm nay phải bằng mọi cách ngăn cản không chúa du tuần trên phố. Nếu không có ông ta chỉ điểm, ta có mười lá gan cũng không dám động tới công chúa đâu.
Lạc Thiên vừa khóc lóc uỷ khuất vừa leo lẻo khể câu chuyện mà hắn mới đặt ra. Trên đời này, hễ là nữ nhân tâm tính đều là mê thần kính phật, mê tín dị đoan vô cùng. Chỉ cần đem mấy chuyện điềm dữ, báo mộng ra nói đa số đều sẽ tin lấy răm rắp.
“Ít nhất là đa số nữ nhân ở Việt quốc đều sẽ như thế, không biết công chúa Triệu Đảo này có tin vào thần phật hay không?”
Chỉ thấy rằng công chúa Triệu Mẫn Chi sau khi nghe tên điêu dân quỳ phía dưới nói xong thì gương mặt có hơi cứng lại. Tuy chỉ là một phản ứng nhỏ nhưng không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Lạc Thiên. Hắn nghĩ rằng kỳ này mình có hy vọng rồi.
- Điều ngươi nói có thật không? – Mẫn Chi hơi nhíu mày tính toán. Thật sự có người âm mưu bất lợi cho nàng sao?
- Công chúa minh xét, tiểu dân thật không dám đặt điều. Nếu không có tiên nhân chỉ giúp, làm sao ta lại có thể đứng từ đằng xa như vậy mà làm nhiễu loạn đoàn kiệu được.
Hắn bặm môi, cực kỳ kiên quyết khẳng định. Sự việc xảy ra thật là vô cùng trùng hợp đến phi lý. Không ai có thể ngờ chỉ một cái hích vai nhẹ lại làm náo loạn được cả một đoàn kiệu có quan binh sâm nghiêm bảo vệ.
Mẫn Chi hít hơi thở sâu cân nhắc, quả thật nghĩ kỹ lại lời hắn nói cũng có lý. Nếu hắn vô tình gây ra hoạ thì cũng không thể trừng phạt hắn được, nếu nói hắn tính toán cố ý làm thì việc này không có khả năng.
“Trừ phi là có tiên nhân chỉ giúp!”
Triệu Đảo là một quốc gia bao gồm nhiều đảo nhỏ. Quốc vương Triệu Đảo tuy thân phận cao quý nhưng thực quyền cũng không thể vươn tới được tất cả