Chương 21: Tân quan nhậm chức
Ngay hôm sau, thánh chỉ đã ban xuống, sắc phong Kim Thành làm Hộ Sứ tướng quân, thống lĩnh Tây Viên quân, lập tức vào doanh trại nhậm chức. Quả thật là một đạo thánh chỉ mỉa mai, toàn bộ người trong cung đều biết hắn là hồng nhân trong mắt đại công chúa, là tên thư sinh yếu ớt, văn hay võ dốt. Nay lại phong cho hắn chức tướng quân, thật là chọc người ta cười chết.
Lạc Thiên lĩnh chỉ, không biết nên khóc hay cười. Hắn vẫn ngày ngày mong mỏi được ban thưởng. Bây giờ thì hay rồi, được ban thưởng một chức quan, còn phải ngay lập tức nhập doanh lĩnh chức. Là quân doanh đó nhen, là nơi chỉ có bọn đàn ông hôi thúi không có bóng mỹ nữ, cực khổ thì có thừa nhưng không thấy sung sướng ở nơi nào. Lạc Thiên ngay cả ngủ dậy cái chăn cũng không biết gấp lại, đường đường một thiếu gia đi vào quân đội thì chẳng khác nào rơi vào chốn lao tù.
Thế nhưng lệnh vua khó cãi, hắn đành phải lui cui thu thập hành trang để đến Tây Viên nhậm chức.
-Vậy còn thiếp thì sao? – Ngưng Bích cầm tay áo hắn lúc lắc hỏi.
Ừ nhỉ, phải sắp xếp cho nàng thế nào? Chợt nhớ ra nơi đây hắn chỉ quen biết có mỗi Đặng đường chủ. Vậy nên đành gửi nàng đến chỗ sứ quán cho rồi. Nếu biết dài dòng như vậy cũng không thu lại được chút ngân lượng nào, trước khi đến kinh thành hắn đã cùng Ngưng Bích trốn đi mất. Việc chính còn chưa xong, mà phiền phức lại kéo tới cả đống vậy nè.
^_^
Buổi trưa hôm đó quân Tây Viên khẩn trương sắp xếp đội hình, chuẩn bị nghênh đón tân thống lĩnh. Thống lĩnh tiền nhiệm về hưu đã lâu nhưng triều đình lựa chọn mãi cũng chưa có ai thích hợp điều tới. Nay nghe nói xuất hiện một nhân tài thao lược, đa nghệ tài hoa, người đã một mình thống lĩnh Lý Ngư thành chống lại cả một hải đoàn cướp biển. Vừa cùng công chúa nhập cung có một ngày đã được hoàng thượng phong cho chức tướng quân, quả là ưu ái trước giờ chưa có tiền lệ. Nghe tin, bọn binh sĩ trong doanh háo hức lắm. Một người nhất biểu nhân tài, tuổi trẻ tài cao, nhất định phải là một anh hùng võ lược.
Từ đằng xa, có một đoàn người ngựa ngênh ngang lao tới. Dẫn đầu là một người cưỡi chiến mã oai dũng, võ giáp uy nghi, thân ắt sáng, khiến bọn binh sĩ không khỏi trầm trồ. Đám người ngựa băng qua cổng lớn thì dừng lại. Ngoài đại quan tân nhiệm, còn có thêm ba vị khâm sai đi cùng tới tuyên đọc chiếu chỉ của hoàng thượng. Ba ngươi kia quan phục bình thường, vừa tới nơi đã nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Nhưng tướng quân võ giáp kia chẳng biết làm sao, loay hoay mãi mà vẫn chưa chịu xuống. Sau khi để mọi người hồi hộp đã lâu, cuối cùng hắn mới chịu nhúc nhích. Nhưng không phải là nhảy xuống ngựa bình thường như người ta, mà là cả người té xuống, ụp mặt xuống đất rồi nằm im không nhúc nhích luôn. Một vị khâm sai chạy tới đỡ mặt hắn lên, sau đó hô hoán kêu to.
-Người đâu mau tới giúp, tướng quân ngất xỉu rồi!
Nghe tới đó đám binh sĩ không ngờ cùng đồng loạt ồ lên. Tướng quân oai dũng thật không giống với lời đồn cho lắm. Cần tới sáu người mới có thể khiêng tướng quân cùng bộ giáp nặng trịch được vào trong lều trại. Phải khen con bạch mã mà tướng quân đã cưỡi tới, nó thật là một bảo mã sức lực phi thường mới có thể chở bộ giáp nặng nề này chạy tới đây nổi.
^_^
Sau khi Lạc Thiên tỉnh lại thì các nghi thức truyền đọc thánh chỉ, bàn giao sắc lệnh, ấn quan, lệnh tiễn đều đã hoàn thành. Ba vị khâm sai cũng đã về cung phục mệnh.
Hắn lấy tay day day cái đầu đang nhức nhối quay cuồng, trong lòng rủa thầm tiểu công chúa ma vương chết tiệt. Khi không lại mang đến một bộ võ giáp khổng lồ bắt hắn mặc, bắt chước người ta khoát bào tiễn quân. Bây giờ là hắn đi nhậm chức chứ có phải đi đánh giặt thật đâu, việc gì phải trang bị võ giáp. Mà bộ áo giáp đó mới thật là kinh khủng, mặc vào vừa nặng vừa nóng, hắn chỉ đi từ trong phòng ra tới lưng ngựa đã phì phò thở không ra hơi. Trên đường trưa nắng nóng, mồ hôi tuôn như tắm mà lại quên không mang nước theo để uống. Trước giờ chỉ cần hắn nhíu mày một cái Ngưng Bích đã mang nước dâng tận miệng, bây giờ chỉ vừa mới đem nàng gởi tới sứ quán có mấy canh giờ mà đã bắt đầu thấy nhớ nàng rồi. Lạc Thiên cố công đuổi theo ba vị khâm sai, đến được quân doanh thì đã sức cùng lực kiệt, vì say nắng mà ngất xỉu.
Đang nằm trên giường tính toán âm mưu trả đũa công chúa, Lạc Thiên không nhận ra có người đang ngồi trong góc phòng nhìn mình chằm chằm. Hắn hoảng hồn giật mình hỏi.
-Ngươi là ai?
Người kia đứng dậy, tiến đến gần chỗ hắn, chấp tay cúi chào.
-Tiểu tướng là Phan Nghinh Phong, là phó thống lĩnh của Tây Viên quân. Xin ra mắt tân nhậm thống lĩnh.
-Hoá ra là Phan phó tướng. Ngươi nãy giờ ngồi đây cờ ta có việc gì?
Hắn còn đang mệt người nha, không muốn nhúc nhích hay ngồi dậy làm việc gì hết.
-Tướng quân mới nhậm chức, vẫn chưa nhận bàn giao công việc, quân binh chưa kiểm. Bọn binh sĩ vẫn còn xếp hàng bên ngoài chờ tướng quân kiểm binh.
-Cái gì? Ta ngất đi đã bao lâu.
-Đã hai canh giờ.
-Hai canh giờ mà ngươi bắt bọn chúng đứng phơi ngoài nắng? Thôi dẹp, dẹp, không kiểm