Chương 33: Ăn mày cũng phải có học thức
truyện copy từ
-Xin giới thiệu với huynh đệ, đây là Tô tiên sinh. Là lão tiền bối của ta ở Bàn Tơ phố!
Khinh Trần mỉm cười xu nịnh, chỉ chỉ vào một lão khất cái thân hình gầy gò, hai mắt trũng sâu, trên đầu lưa thưa tóc bạc sợi còn sợi mất. Nhìn vào lão ăn mày, chỉ cần dùng bốn chữ để hình dung, “Nghèo hèn khắc khổ.”
Tô khất cái gương mặt nhăn nheo, phong sương từng trải, dáng bộ khúm núm thấp kém. Chính là điển hình trong số những điển hình ăn mày chuẩn mực nhất. Nhìn bộ quần áo rách rứơi của lão, dáng đi khập khiển cùng gương mặt già nua; bất cứ ai cũng phải động lòng mà phải móc bạc ra cho.
-Tô tiên sinh, hạnh ngộ! – Lạc Thiên nhún nhường chào hỏi. Bàn Tơ phố ngoạ hổ tàng long, kỳ nhân dị sĩ kéo vào đây lánh đời không phải ít.
Thấy Lạc Thiên nhún nhường, Khinh Trần không giấu được nụ cười gian trá. Chỉ mới hai ngày quen biết, y đã phân tích, cuối cùng kết luận Lạc Thiên chắc chắn không qua được ải này. Con người tâm cao khí ngạo, chắc chắn sẽ không thể nào cùng lão ăn mày so tài được.
Tuy tối qua đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng hắn cũng bị Khinh Nhân doạ đến sững sờ.
-Huynh đệ, hôm nay ta muốn ngươi so tài kiếm bạc với Tô tiên sinh đây. – Khinh Trần cười cười.
-Khinh Trần huynh, muốn tại hạ giả làm ăn mày đi xin bạc, đo với Tô tiên sinh xem ai kiếm được nhiều hơn?
Lạc Thiên tuy giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của hắn có chút cao hơn bình thường một chút. Có thể nghe ra hắn đang bị đả kích cỡ nào.
-Đó chính là ý ta. Không phải huynh đệ nói là ta có ra đề cỡ nào, cũng không làm khó ngươi được sao? – Khinh Trần cười bộ dáng càng lúc càng đắc ý. Chọc cho tên tiểu tử lúc nào cũng mỉm cười giả dối này tức giận, thật là sảng khoái trong lòng.
-Dĩ nhiên không có gì làm khó ta được! – Lạc Thiên run rẩy kiềm chế nộ khí. Hắn cảm thấy khí nóng bốc lên não, khiến hắn sắp ngất xỉu đến nơi rồi. – Chỉ là bất ngờ quá ta chưa có chuẩn bị. Hẹn Tô tiên sinh và Khinh Trần huynh cho tại hạ chút thời gian.
-Hảo, ta cho ngươi nửa ngày chuẩn bị. Sau khi mặt trời đứng bóng sẽ bắt đầu tỷ thí. Thời gian kết thúc là khi mặt trời lặn. Vi huynh muốn báo cho tiểu đệ biết, ngươi đi đến đâu cũng sẽ có người giám sát tới đó, đừng mong bỏ tiền túi ra mà thi nhá.
Khinh Trần nói xong liền quàng vai Tô khất cái bỏ đi. Y đi xa rồi, mà tiếng cười khoái trá vẫn còn vang lên như đâm vào người. Lạc Thiên bị bỏ lại đứng im như trời trồng. Cái này, cái này chẳng phải là đang vũ nhục hắn sao? Đường đường đại thiếu gia ... không phải, là nhị thiếu gia danh giá, hắn không phải xuống cấp đến nổi đi ăn xin ở đầu đường xó chợ được. Lạc Thiên giận dỗi bỏ về nhà trọ, đá hư một cánh cửa, ném bể hết bộ tách trà. Hắn chỉ còn thiếu điều chưa hộc máu ra vì tức thôi.
“Trận này ta không chơi nữa! Ta không tin, không nhờ Khinh Trần sẽ không tìm ra người.”
Ngưng Bích đã nhiều lần thấy Lạc Thiên nổi trận lôi đình, lần nào cũng kích động mãnh liệt. Nàng ngồi dậy, đi đến bên bàn. Ngưng Bích dự định rót cho hắn một chút nước, thế nhưng tách trà đã bị ném vỡ nên nàng phải dùng chén ăn cơm thay vào. Lạc Thiên uống cạn chén nước rồi ngồi thở phì phò như đại ngưu mới cày xong một cánh đồng to. Hắn mỗi lần tức ý đều là phản ứng rất mạnh, nhưng rất may là không bao giờ làm chuyện giận chó mắng mèo. Chỉ thường xuyên đập vỡ đồ đạt, chứ chưa từng giận lây Ngưng Bích. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng tay vuốt vuốt ngực cho hắn bớt giận. Lạc Thiên nếu khí nộ công tâm, không hộc máu cũng là ngất xỉu. “Thà để hắn đập vỡ đồ đạt còn hơn.”
Lạc Thiên nghĩ đến điệu bộ cười đắc chí của Khinh Trần thì liền nổi sát ý. Hắn muốn đứng dậy lật nhào cái bàn, như lật cái mặt gian xảo của Khinh Trần xuống. Thế nhưng Ngưng Bích không biết từ lúc nào đã chui vào lòng hắn, bám dính lấy người khiến hắn không thể tuỳ tiện hành động. Lạc Thiên đành bất lực uống tiếp chén nước để hạ hoả xuống.
“Khinh Trần, ta chắc chắc sau này sẽ cho ngươi khóc không ra tiếng.”
Không làm cho cái mặt tươi cười đó mếu máo khóc, hắn thật uổng với danh xưng ‘đệ nhất gian thương - tiểu nhân - kiêm thù dai’. Lạc Thiên đem hết năng lực bực tức sang nghĩ cách trả thù. Gương mặt hắn quả nhiên bình tĩnh, hoà hoãn trở lại. Hắn muốn báo thù chắc chắn sẽ nghĩ ra kế vừa thâm vừa hiểm, khiến đối phương sống không bằng chết.
Năm xưa, đệ nhất cầm sư ở kinh thành vì xúc phạm hắn mà sau đó bị hắn vũ nhục đến nỗi phải bỏ nghề cuốn gói về quê. Lần đầu gặp gỡ, Ngưng Bích chỉ vì muốn thử hắn một chút, xém chút nữa bị hắn hại mất hết thanh danh. Cổ Sâm lão ngư vô tình đánh hắn một cái vào mặt, sau khi hắn lên đảo làm cho ‘cá chết lưới rách’, lão Cổ Sâm đã phải vất vả một thời gian. Đám cướp biển tấn công hắn trên tàu Hỷ Lạc Phường, xui xẻo bị hắn nhận ra. Vậy là cả nửa kho đạn dược của đảo Lý Ngư liền bị hắn rút xuống thuyền, dùng chuyện công để báo thù tư. Mẫn Chi chỉ bắt trói hắn có một chút, bị hắn doạ sợ đến mất ăn mất ngủ, vĩnh viễn không dám đi đâu mà không có cả đoàn người hộ tống. Điểm sơ sơ qua cũng thấy, người nào đắc tội với hắn, tất cả đều không có kết quả tốt.
Hắn không bao giờ dùng vũ lực đánh người, cách báo thù tầm thường như vậy là sỉ nhục trí tuệ của hắn. Kẻ thù của hắn chẳng những khẩu phục, mà tâm cũng phải chết. Suốt đời, chỉ cần nghe ba chữ Thành Lạc Thiên, sẽ ngay lập tức kinh hãi cuốn đồ bỏ chạy, ra xa năm trăm dặm mới dám đi chậm lại. Nghĩ tới đây, hắn vui vẻ cười gằn mấy tiếng.
“Lại cười rồi!” Ngưng Bích thở dài suy nghĩ. Hắn là tướng công của nàng, là bầu trời của nàng, là thần, là thánh. Thế nhưng tướng công này tính tình thật là khốc liệt à nha. Nếu là người thân, hắn sẽ ưu ái vô hạn, tuyệt đối thương yêu che chở. Thế nhưng nếu là kẻ thù, thì hắn rất lãnh tuyệt vô tình. Thương thay, kẻ nào hôm nay đã chọc giận hắn.
^_^
Tô khất cái gặp lại Lạc Thiên là lúc trời gần tà dương. Hắn lúc này triệt để biến dạng hoàng toàn, đầu tóc rối bời che hết cả mặt , quần áo rách rưới lấm lem đang khúm núm xin tiền người qua đường.
“Quả nhiên là đủ ngoan độc, có thể dấn thân vì mục tiêu như vậy. Từ một công tử bảnh bao phải chuyển sang làm khuất cái bẩn thỉu. Nội chữ ‘nhẫn’ này của hắn, đã đủ làm được đại sự rồi!” Tô khất cái gật đầu hài lòng.
-Tiểu sinh, ngươi kiếm được nhiều chưa? – Tô tiên sinh dù sao cũng là trưởng lão trong ngành ăn mày, nên rộng rãi với hàng hậu bối.
-Chỉ mới kiếm được một ít. – Lạc Thiên nhăn nhó lôi ra một bao tiền căng cứng, trong đó chứa toàn xu lẻ bạc vụn, tuy nhiên tổng cộng giá trị cũng thật là nhiều.
-Ngươi, ngươi làm sao có thể kiếm được nhiều vậy? Không phải là bỏ tiền túi ra đó chứ?
Tô tiên sinh bị doạ cho lắp bắp. Lão đưa ánh mắt cầu cứu sang nam nhân đứng lấp ló sau góc tường, người đó chính là kẻ có nhiệm vụ giám sát Lạc Thiên